Chương 42: (Vô Đề)

Y nghĩ ngợi và nói: "Thật ra em cũng không cần anh phải một lòng một dạ với em, em biết anh vẫn còn một người bên cạnh, không sao, em không ngại. Yêu nhiều rồi cũng chán thôi, chẳng bằng chúng ta làm bạn giường đi?"

Diêu Trạm bật radio trên đường về nhà, mà người dẫn chương trình nữ thì đang đọc thư do độc giả gửi đến trong khung giờ vàng.

Người gửi thư là một thanh niên đang gặp chuyện vô cùng phiền nhiễu, vừa tốt nghiệp Đại học, công việc hết sức bình thường, cha mẹ bạn gái vì cho rằng anh ta không có triển vọng nên không đồng ý việc hai người tiếp tục ở bên nhau.

Diêu Trạm cười khổ, bất kể là đồng tính hay khác tính thì đều có những phiền não trong tình yêu và hôn nhân.

Hắn tắt radio đi, không tiếp tục nghe lời khuyên nhủ của người dẫn chương trình nữ nữa, càng nghe những lời này chỉ càng thấy là người ngoài cuộc đang ba hoa mà thôi.

Lúc hắn sắp về đến nhà thì bắt đầu giảm tốc độ, bởi hắn không muốn về nhà.

Kiểu người như hắn thì phải bận rộn với công việc, chịu áp lực lớn, nói chung chỉ thiếu điều trở về nhà trong nháy mắt và đánh một giấc thật ngon sau giờ tan làm. Thế nhưng vào lúc này hắn lại sợ việc trở về, sợ hãi việc phải đối mặc với áp lực lớn hơn từ mẹ hắn ngay khi bước chân vào nhà.

Hắn lái xe vào khu chung cư, sau khi đậu xe, hắn ngồi bên trong hút hai điếu thuốc rồi mới xuống xe.

Điều bất ngờ là, hắn vừa xuống xe đã trông thấy Khuất Ý Hành.

Đối phương đang nhìn hắn cười đầy dịu dàng.

"Đẹp không?" Diêu Trạm đi về phía anh, đứng trước mặt anh.

Khuất Ý Hành gật đầu: "Đẹp, em nhìn cả buổi rồi này."

Diêu Trạm càng bất ngờ hơn: "Vậy thì sao không gọi anh?"

"Nhưng em muốn nhìn anh chút nữa." Khuất Ý Hành nói: "Em đã đứng đây từ hơn 6 giờ, nhưng anh vẫn chưa về. Ban đầu còn định là sẽ đợi thêm nửa tiếng nữa, nếu anh vẫn chưa về thì em sẽ về nhà."

Diêu Trạm không hiểu sao lại có người khiến người đau lòng đến vậy.

"Có mệt không?" Hắn hỏi: "Nhớ anh thì gọi điện cho anh là được mà."

"Không muốn gọi." Khuất Ý Hành lắc đầu: "Em muốn nhìn anh, nhìn xong em sẽ về ngay."

"Giờ thì nhìn xong chưa?"

"Nhìn xong rồi." Lúc Khuất Ý Hành nhìn thấy Diêu Trạm, anh thậm chí còn không nỡ chớp mắt. Anh có thể cảm nhận rõ sự mệt mỏi của Diêu Trạm, do đó không thể nói là không đau lòng.

Khuất Ý Hành mềm lòng, dù anh chưa bao giờ bàn bạc với hắn về chuyện come out. Nhưng nhìn Diêu Trạm khó xử giờ phút này, anh thậm chí còn bắt đầu nghi ngờ rằng có phải mình đã hơi quá đáng rồi không.

"Anh mau về nhà đi." Khuất Ý Hành nhắc nhở: "Có phải dì đang chờ anh không?"

"Anh còn chưa nhìn xong mà." Diêu Trạm nhân lúc vắng người mà kéo tay anh: "Lên xe nào, để anh nhìn em cho kỹ đi."

Khuất Ý Hành vốn không có ý định này, anh thật sự chỉ muốn nhìn Diêu Trạm rồi nói vài câu mà thôi, như vậy đã thỏa mãn rồi.

Nhưng lúc này Diêu Trạm lại trực tiếp đứng đây dụ dỗ anh, khiến anh hoàn toàn không chống lại sự mê hoặc ấy, bèn ngoan ngoãn lên xe.

"Không phải em gầy đi rồi chứ?" Hai người ngồi trong xe, Diêu Trạm nắm cằm Khuất Ý Hành nhìn tới nhìn lui.

"Sao có thể chứ…" Khuất Ý Hành cười: "Chúng ta chỉ mới không gặp nhau thôi mà, dù có gầy cũng đâu đến mức thấy rõ như thế."

"Chắc chắn là vì em đang lo lắng cho cuộc sống bình yên của hai ta." Diêu Trạm tiến đến, đặt môi lên chóp mũi đối phương: "Vì nhớ anh, nên mới gầy."

Khuất Ý Hành hết cách với hắn, đành thừa nhận.

"Anh cũng nhớ em nữa." Diêu Trạm vòng tay qua eo Khuất Ý Hành, kéo anh về phía mình: "Hôn anh cái đi, hà hơi cho anh đi."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!