Hắn lái ra khỏi cổng bệnh viện rồi đậu ở ven đường, vừa hút thuốc vừa gửi cho Khuất Ý Hành một tin nhắn chỉ vỏn vẹn hai chữ: Nhớ em.
–
Ban đầu Diêu Trạm nói sẽ đến tìm Khuất Ý Hành vào buổi tối, kết quả chưa ăn xong cơm tối đã bị cuộc điện thoại gọi về đơn vị.
Thời điểm hắn mang giày, mẹ hắn cũng đi theo. Diêu Trạm thật sự chịu không nổi nữa rồi: "Nếu không thì mẹ dứt khoát mua dây xích chó xích cổ con đi."
Lúc ra ngoài mẹ hắn không đi theo, nhưng Diêu Trạm vẫn thấy mỏi mệt như thường.
Trên đường lái đến đơn vị, hắn gọi cho Khuất Ý Hành để nói buổi tối tạm thời tăng ca, khi về hắn sẽ tìm anh.
Khuất Ý Hành hỏi: "Dì còn đang ở chỗ anh sao?"
Thật ra Diêu Trạm không muốn cho anh biết tình hình ở chỗ mình, bây giờ vẫn chưa có tiến triển gì, nói với Khuất Ý Hành cũng chỉ thêm phiền não thôi.
"Vẫn còn…" Diêu Trạm nói: "Có thể sẽ ở chỗ anh vài ngày."
Tuy hắn không nói rõ tình hình, nhưng Khuất Ý Hành vẫn hiểu.
Khuất Ý Hành ngẫm nghĩ rồi nói: "Diêu Trạm à, em có thể hiểu cho dì mà. Chuyện này đối với bậc phụ huynh nào cũng không thể chấp nhận, anh hãy từ từ, đừng gấp gáp."
Anh khuyên Diêu Trạm: "Mấy ngày này nếu không tiện thì đừng đến tìm em, nếu em… nhớ anh sẽ nhắn tin cho anh."
Diêu Trạm bật cười: "Vừa rồi em nói gì với anh cơ?"
Khuất Ý Hành xấu hổ rồi.
Bất kể hai người là bạn cùng lớp, bạn giường hay người yêu thì da mặt Khuất Ý Hành trước sau vẫn mỏng tanh, chỉ nói ra suy nghĩ thôi cũng làm anh đỏ mặt.
"Không có gì cả."
"Lặp lại lần nữa nào." Diêu Trạm lên tiếng: "Anh muốn nghe."
Khuất Ý Hành ngồi bó chân, đặt cằm lên đầu gối và cuộn mình trên sofa. Anh thấp giọng: "Nếu em nhớ anh, sẽ nhắn tin cho anh."
Nỗi phiền muộn trong lòng Diêu Trạm cuối cùng cũng được vơi đi, hắn hôn Khuất Ý Hành trong không khí rồi nói: "Mấy ngày này chúng ta sẽ hơi vất vả, chờ qua rồi anh sẽ bền bù xứng đáng cho em."
Trước đây Khuất Ý Hành nói sẽ "Đền bù" cho Diêu Trạm, kết quả hai người đã l@m tình đến mức bắn không ra khép chân không được. Lần này Diêu Trạm lại nói muốn "Đền bù" cho anh, khiến anh vô thức nghĩ đến chuyện kia.
"Anh lái xe cho đàng hoàng đi. Em vẽ tranh tiếp đây."
Nghe giọng anh thôi Diêu Trạm cũng chắc là bây giờ anh đang đỏ mặt, một Khuất Ý Hành thế này thật khiến người khác yêu thương, chỉ muốn ***** rồi ném lên giường ngay bây giờ thôi.
Sau khi cúp máy, Diêu Trạm nghĩ tình yêu bắt đầu từ việc quan hệ tình d ục đúng là có khác, cuộc sống của hai người sẽ nhiều "Thịt" lắm đây.
Tác phẩm của Khuất Ý Hành vẫn đang được tiến hành, nhưng để được ăn no, anh phải bắt đầu nhận lại bản thảo từ nhà xuất bản.
Lúc biên tập gọi đến đã hỏi: "Thầy Khuất ơi, tháng trước em có gọi cho thầy như không bắt máy, thầy có khỏe không ạ?"
Khuất Ý Hành nghe thấy giọng cô gái, bèn cười: "Không có gì đâu, tháng trước vì bận quá nên không có thời gian nghe điện thoại."
Khi đó anh cứ mãi đấu tranh về vấn đề sáng tác và vấn đề của Diêu Trạm, bởi vậy không phải anh không rảnh nghe điện thoại, mà là không muốn nghe thôi.
Đương nhiên anh cũng có chút không vui, vì mấy nhà xuất bản này lần nào tìm anh cũng chỉ nhờ giúp đỡ, hầu như chẳng ai gửi bản thảo cho anh ngay từ đầu. Mà anh thì rất rõ nguyên nhân trong đó là gì, chẳng phải vì tranh họ vẽ đẹp hơn anh bao nhiêu, chỉ tại anh không có tiếng tăm mà thôi.
Ở thời đại bây giờ, tên tuổi quan trọng hơn thực lực nhiều.
Những người tham gia nghệ thuật đều có phần tự cao, nếu Khuất Ý Hành không vì kiếm sống thì sẽ chẳng nhận bản thảo chỉ trong vài ngày ngắn ngủi, không ngơi không nghỉ cũng kiếm được bao nhiêu đâu, sau cùng vẫn chỉ là lốp dự phòng. Tội tình gì chứ.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!