Chẳng phải xã hội này kỳ thị chúng ta ư? Vậy thì chúng ta phải sống thật tốt, phải để bọn nhìn thấy bản lĩnh của chúng ta. Chẳng phải xã hội này không chấp nhận chúng ta à? Vậy thì chúng ta phải ở bên nhau, hơn nữa còn phải đến khi cái chết chia lìa đôi ta.
–
Có một số chuyện, nếu chúng ta chưa từng trải thì mọi kỳ vọng mà chúng ta đặt ra sẽ chỉ là tưởng tượng. Chỉ khi sự việc thật sự xảy đến, ta mới hiểu được cảm giác đó như thế nào và đến cùng phải đối phó ra sao.
Bao nhiêu năm qua, Diêu Trạm đã sống một cách quá thành thạo, chuyện gì hắn cũng có thể ung dung đối phó, mà chuyện khiến hắn cuống cuồng duy nhất chính là việc Phó viện trưởng giới thiệu bạn gái cho hắn và chuyện come out không hề có sự chuẩn bị trước ngày hôm nay.
"Con nói cái gì đó?" Nếu vừa rồi mẹ Diêu Trạm chỉ kích động thì lúc này bà sắp điên mất rồi.
"Con nói là, con vẫn luôn là một kẻ đồng tính." Diêu Trạm quỳ trước mặt mẹ và nói: "Con biết là chuyện gì mẹ cũng hiểu, con không khuyên nữa, có nói thêm thì mẹ cũng nổi giận với con thôi. Nếu mẹ muốn đánh thì hãy dùng sức mà đánh, muốn mắng cứ mắng, đánh xong mắng xong rồi thì con vẫn là con trai mẹ, con vẫn sẽ hiếu kính mẹ đàng hoàng. Sau đó mẹ hãy thử chấp nhận con và cả vợ của con đi."
"Ai là vợ con chứ!" Mẹ Diêu Trạm khóc đến nỗi mặt đẫm lệ, bà rất hốt hoảng, rất mông lung, đến giờ bà vẫn chưa thể hiểu.
Có người mẹ nào lại chịu đựng nổi khi mà bản thân có lòng tốt đến dọn nhà nấu cơm cho con trai, kết quả đến tối lại trông thấy nó và một người đàn ông hôn đến quên trời quên đất, và rõ ràng là cả hai đang muốn làm chuyện đó. Thử hỏi thời cấp 3, hai đứa này đã quấn chung một chỗ như thế nào rồi.
"Mẹ à…" Diêu Trạm nói: "Ban đầu con định sẽ để mẹ từ từ chấp nhận, nhưng không ngờ chuyện lại đột ngột xảy ra thế này. Từ nhỏ mẹ đã nói rằng con phải là một kẻ có lương tâm khi đối nhân xử thế, vậy hôm nay con sẽ tìm kẻ có lương tâm mà mẹ nói ngay tại đây, rằng dù có ra sao thì chuyện con đồng tính vẫn chẳng thể thay đổi, và chuyện con thích cậu ấy cũng sẽ không thay đổi.
Mẹ à, bọn con đã không gặp nhau suốt mười lăm năm rồi, suýt chút nữa là con không thể gặp lại người này rồi."
Khi nói những lời này, Diêu Trạm đã cảm thấy cay mũi.
Đúng vậy, hắn và Khuất Ý Hành suýt nữa đã lỡ mất nhau rồi. Trong mười lăm năm ấy, tuy mồm mép tép nhảy nói sẽ gặp nhau, nhưng đời người có thể có tổng cộng bao nhiêu cái mười lăm năm đây.
"Nhất định phải là cậu ta ư?" Mẹ Diêu Trạm khóc đến độ choáng váng cả đầu, vừa nghĩ đến những lời con nói đã cảm thấy không thở nổi. Bà bụm mặt dựa vào ghế sofa, há miệng thở: "Tôi đã tạo ra tội nghiệt gì thế này…"
"Nhất định phải là cậu ấy." Diêu Trạm nói: "Nếu là trước đây, có lẽ con sẽ nói là cho dù con không tìm đàn ông thì cũng sẽ không tìm phụ nữ. Nhưng bây giờ con đã có người để bên nhau mãi mãi, con chỉ chọn cậu ấy, người khác đều không được."
Nếu Diêu Trạm đã nhận định Khuất Ý Hành thì cho dù Khuất Ý Hành không đồng ý một ngày, hắn cũng có lòng tin sẽ theo đuổi được người ta.
Nhưng tiền đề là hắn phải có sức lực theo đuổi đó, hắn không thể biến nơi này thành một mớ rối ren, như vậy hắn làm sao có tư cách để nói yêu người ta?
"Không được!" Mẹ Diêu Trạm ngăn cản: "Mẹ không chấp nhận, không được, ngày mai mẹ sẽ tìm người để giới thiệu bạn gái cho con!"
"Mẹ à, mẹ đừng như vậy mà…" Diêu Trạm nhíu mày, ngữ khí cũng trở nên nghiêm trọng hơn: "Chúng ta đừng như thế được không? Con cứ nghĩ là gia đình mình đã quá hiểu nhau rồi chứ!"
"Nhưng mẹ thì không thể hiểu được chuyện này!" Mẹ Diêu Trạm lớn tiếng quát hắn: "Không được là không được!"
Diêu Trạm nhắm mắt, thở dài.
"Nếu con còn biết mẹ là mẹ của con, thì nhanh chóng cắt đứt cho mẹ!" Mẹ Diêu Trạm nói: "Bắt đầu từ hôm nay mẹ sẽ ở chỗ con, mẹ sẽ trông chừng con, con vừa tan ca thì không được đi đâu cả. Nếu con không làm được thì mẹ sẽ theo con như thuở bé đưa con đến trường đón con tan học vậy, mẹ thật sự muốn xem rốt cuộc giữa chúng ta ai sẽ bẽ mặt hơn ai!"
"Mẹ à, mẹ bình tĩnh chút đi." Lòng Diêu Trạm như được lắp một quả bóng hơi, có một người vô hình đang không ngừng thổi phồng, khiến hắn cảm thấy mình sắp bị nổ tung từ trong ra ngoài rồi: "Chúng ta hãy nói chuyện trong hòa bình đi."
"Chuyện này chả có gì để nói cả." Mẹ Diêu Trạm rút giấy lau mặt, cố nói một cách bình tĩnh: "Cứ thế đi, không được thương lượng!"
"Mẹ à!" Diêu Trạm giữ bà lại: "Mẹ thật sự ép bọn con không thể sống một cách yên ổn sao? Con là đồng tính thì con không phải con trai mẹ ư? Con là đồng tính thì con không thể có được người mình yêu ư? Con là đồng tính thì con sẽ bẽ mặt sẽ là tên biến thái không được xã hội chấp nhận ư? Cho dù người khác nghĩ như vậy, nhưng mẹ là mẹ của con, mẹ cũng nhìn con như thế sao?"
Mẹ Diêu Trạm đột nhiên tát cho hắn một bạt tai: "Chính vì mẹ là mẹ của con nên mẹ mới như thế! Ngoại trừ mẹ thì ai có thể quản con đây? Con là đồng tính, rồi khi ra ngoài con có biết người khác nhìn con thế nào nhìn mẹ ra sao không? Bọn họ sẽ đàm tếu sau lưng chúng ta rồi lời ong tiếng ve cả nhà chúng ta, nói con là biến thái, nói mẹ không giáo dục con cho tốt! Bây giờ con còn trẻ, có thể xúc động nhất thời mới đi tìm đàn ông, nhưng sau này thì sao? Hai người có thể kết hôn không?
Hai người có bảo đảm được không? Hai người có thể sinh con đẻ cái hay không? Sau này già rồi, hai người phải làm sao đây? Ai sẽ phụng dưỡng hai người? Những vấn đề này hai người có từng nghĩ tới chưa?"
Bà khiến cho tai Diêu Trạm chỉ còn lại tiếng ong ong, cũng mất đi sức lực trấn an tâm trạng nóng nảy của bà luôn rồi.
"Mẹ ơi, trước đây mẹ không như vậy…" Diêu Trạm nói: "Con cứ ngỡ rằng mẹ là một người rất rõ đạo lý."
"Mẹ đương nhiên rõ đạo lý rồi, nhưng cũng phải xem là chuyện gì đã. Mẹ đã quá nuông chiều con, bằng không sẽ không đi con đường tà đạo này."
"Đường tà đạo?" Bên mặt bị tát của Diêu Trạm vừa đau vừa rát, nhưng hắn còn đau lòng hơn. Người ngoài có thế nào hắn cũng có thể phớt lờ, người ngoài không hiểu không chấp nhận hay thậm chí là chửi rủa hắn cũng có thể mặc kệ, thế nhưng đến chính mẹ ruột của hắn cũng như vậy, hắn thật sự cảm thấy bất lực vô cùng.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!