Chương 4: (Vô Đề)

"Tốt con khỉ ấy." Mẹ của Diêu Trạm là một người phụ nữ rất gay gắt, từ nhỏ Diêu Trạm chưa từng sợ ai, chỉ sợ mỗi mẹ của mình.

Quả nhiên Khuất Ý Hành không rời nhà suốt hai ngày, chẳng những không ra khỏi cửa mà gần như cũng không ngủ.

Bản thảo được nhận khá gấp rút, anh lại có yêu cầu cao đối với bản thân nên những khi giao một thứ gì đó đều phải qua tay mình trước, vì thế anh mới chịu đựng như vậy, chịu đến độ mắt đỏ ngầu, đến độ mắt thâm đen cả lên.

Lúc anh chạy bản thảo sẽ hút thuốc rất nhiều, trong thư phòng ngột ngạt, chiếc gạt tàn trong tay đã chất thành ngọn núi nhỏ.

Cuối cùng, anh vẫn giao bản thảo đúng giờ, trong nhà giờ không còn gói mì nào, thuốc cũng chẳng có lấy một điếu.

Khuất Ý Hành luôn hiểu rõ lòng mình, một việc phải mất bao nhiêu thời gian, phải vẽ bao lâu mà không phải di chuyển nơi khác, phải ăn mấy bữa cơm, hút mấy điếu thuốc, chợp mắt mấy lần, anh đều rõ ràng.

Tất cả mội việc đều nằm trong kế hoạch, bao gồm việc ngã bệnh vào ngày hôm sau sau khi giao bản thảo.

Trước đây khi còn nhỏ, việc thức đêm gây tổn hại đến cơ thể mình thế nào cũng được. Nhưng bây giờ tuy chưa đến mức bảy, tám mươi tuổi, ấy mà những con yêu quái này đã lưu lại mầm bệnh, giờ đang bắt đầu cắn trả.

Trước kia Khuất Ý Hành thích vẽ tranh vào nửa đêm, anh nói những lúc màn đêm tĩnh mịch mới giúp anh có được linh cảm. Vì vậy trong những năm đó, anh gần như không phân biệt được ngày đêm, về sau cơ thể thật sự không chịu nỗi nữa mới dám ép mình sửa lại thói quen ấy.

Thói quen thì sửa rồi, nhưng vẫn dính vài căn bệnh.

Lúc biên tập gọi điện đến nói cảm ơn, Khuất Ý Hành vừa uống thuốc xong nằm xuống. Anh uống thuốc hạ sốt cho trẻ em, mỗi lần phát sốt uống hai viên vào sẽ thấy hiệu quả nhanh hơn so với bất kỳ thứ gì.

"Đừng khách sáo." Khuất Ý Hành nói: "Nhưng sau này đừng như vậy nữa, thật sự chịu không nổi đâu."

"Vâng vâng vâng, lần này thầy thật sự đã cứu mạng tôi, hôm khác tôi nhất định sẽ đến nhà để cảm ơn!"

Khuất Ý Hành bảo đừng, tuyệt đối đừng đến, đáp lại hai câu bèn cúp điện thoại rồi rút vào tấm chăn lạnh.

Anh híp mắt nhìn ra cửa sổ, thầm nói, lát nữa trời sáng rồi chắc chắn sẽ bị chói đến tỉnh. Nhưng anh mệt quá rồi, đến cả một ngón tay cũng chẳng muốn động đậy, chứ đừng nói đến việc đứng dậy kéo rèm.

Nghĩ vậy, anh nhanh chóng ngủ thiếp đi.

Thời điểm Khuất Ý Hành mở mắt đã là chạng vạng, vào mùa hè, hơn 7 giờ tối mà trời hãy còn sáng. Tầng dưới tưng bừng hệt như một công viên giải trí, mấy đứa trẻ hô to gọi nhỏ, thỉnh thoảng còn có tiếng chó sủa.

Anh nằm trên giường trở mình, cảm thấy mình đã hết sốt nhưng vẫn còn hơi đau đầu.

Đưa tay tìm điện thoại, mở wechat ra, phát hiện group "Lớp 13 Ngũ Trung" kia vẫn còn người đang tán dóc.

Anh đặt group lớp ấy ở chế độ đừng làm phiền, thông báo tin nhắn group sẽ không phát ra nữa, nhưng vì ngày nào cũng có người không ngừng tán dóc nên khung chat group luôn hiện lên *****ên, chỉ cần anh mở wechat là có thể nhìn thấy.

Khuất Ý Hành mở ra lướt thử, có người đang bàn bạc chuyện hẹn mọi người ra ngoài chơi vào ngày 1 tháng 10, không dẫn theo người nhà.

Giờ chỉ mới tháng 8, những người này đã bắt đầu kế hoạch cho kỳ nghỉ 1 tháng 10, có phải đã lo xa rồi không.

Anh đang lướt nhật ký trò chuyện thì thấy một bạn nữ cùng lớp @ tên Diêu Trạm, hỏi hắn có đi không. Những người bên dưới vẫn đang ồn ào, nói rằng nam nữ quá tuổi độc thân trong lớp thì phải tổ hợp tự do.

Đến lúc này Khuất Ý Hành mới biết Diêu Trạm cũng độc thân.

Anh nhớ hôm bọn họ ở khách sạn, Diêu Trạm làm rất mãnh liệt, cuối cùng thứ xuất ra cũng rất nồng. Nhưng khi ấy Khuất Ý Hành không nghĩ nhiều, giờ nghĩ lại mới hiểu, có lẽ là vì lâu lắm rồi không làm.

Làm cả buổi trời, hai gã đàn ông hơn ba mươi như họ không chỉ bị năm tháng vứt bỏ, mà còn bị đời sống tình d ục vứt bỏ.

Nghĩ vậy, Khuất Ý Hành lại nở nụ cười.

Anh lại lướt xuống, vẫn không thấy Diêu Trạm trả lời.

Trong trí nhớ của anh, kỳ thực Diêu Trạm rất ngầu, là loại thiếu niên có chút xấu xa ấy. Mười bảy, mười tám tuổi đã hút thuốc đánh nhau, nhìn thì như thiếu niên bất lương nhưng thực tế thành tích lại tốt đến nỗi khiến người khác tặc lưỡi.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!