"Diêu Trạm…" Khuất Ý Hành ngửa mặt, muốn ngăn lại những giọt nước mắt, thế nhưng nước mắt lại chảy dọc từ khóe mắt xuống cần cổ. Anh cất lời: "Trước đây tôi chất chứa niềm mong chờ dành cho cậu, cứ ngỡ rằng cuối cùng cũng tránh được chuyện này…"
–
Diêu Trạm chợt thấy mình có lẽ đã quá may mắn, rõ ràng bản thân không làm được, khiến cả người nhà lẫn người mình thích đều chịu uất ức, vậy mà Khuất Ý Hành còn an ủi ngược lại hắn.
Diêu Trạm nói: "Xin lỗi, tôi đã không giữ lời."
Ý của hắn là khi hắn và Khuất Ý Hành bên nhau, cho dù hai người chưa xác định quan hệ nhưng hắn nên come out càng sớm càng tốt mới phải. Huống chi lần này mẹ hắn và Khuất Ý Hành đã trực tiếp đụng mặt, lại còn trong tình huống đáng xấu hổ thế này thì thật là không nên.
Nhưng câu này khi lọt vào tai Khuất Ý Hành lại biến thành ý khác, anh cho rằng Diêu Trạm vứt bỏ anh.
"Xin lỗi, tôi đã không giữ lời", bảy chữ biến thành bảy nhát dao, từng nhát từng nhát lột da róc xương anh. Anh cảm thấy đau đơn, chỗ nào cũng đau, lúc đứng trong phòng khách, ngón tay anh bị điếu thuốc làm phỏng.
"Ý Hành, có phải hôm nay đã làm em sợ rồi không?" Diêu Trạm vẫn chưa nhận ra đối phương đang hiểu lầm. Hắn xoa mi tâm, bất đắc dĩ nói: "Tôi thật sự xin lỗi, nhưng tôi sẽ mau chóng giải quyết."
"Không sao cả." Khuất Ý Hành bỗng lên tiếng: "Tôi tôn trọng quyết định của cậu."
Diêu Trạm mỉm cười: "Cảm ơn."
Cả hai đều trầm mặc, tâm trạng thì khác nhau hoàn toàn. Tay Khuất Ý Hành vì bị phỏng nên vứt điếu thuốc đi, điếu thuốc còn chưa kịp tắt rơi xuống sàn nhà, cháy thành một lỗ trên tấm thảm mới mua.
Mùi khét lượn lờ bay vào mũi Khuất Ý Hành, anh cúi đầu nhìn nhưng làm thinh. Chỉ nhìn mà thôi.
"Em vẫn chưa ngủ?" Diêu Trạm hỏi: "Là vì tôi ư?"
Khuất Ý Hành chẳng biết nên nói gì mới phải, đau lòng lấn át sự phẫn nộ và nỗi thất vọng.
Anh tự nhủ rằng không sao cả, chẳng phải Khuất Ý Hành mày đã quen rồi ư? Bị bỏ rơi tận hai lần một cùng một lý do, một lần lại hai lần, đây chỉ mới là lần thứ ba, mày sợ quái gì?
Anh nói: "Tôi chuẩn bị ngủ rồi."
Lúc nói ra, giọng của anh phát run, vừa dứt lời nước mắt đã tuôn rơi.
Khuất Ý Hành cảm thấy mấy năm nay mình đã rơi quá nhiều nước mắt. Là một tên đàn ông hơn ba mươi tuổi, cứ như vậy thì thật đáng sợ, nhưng anh không kiềm chế được, dù có tự khuyên nhủ như thế nào thì vẫn rất khổ sở.
Anh cứ nghĩ Diêu Trạm khác biệt, nhưng không ngờ rằng thật ra ai cũng như nhau.
Khuất Ý Hành nghĩ: Là sai lầm của tôi, là tôi sai, từ đầu đến cuối đều là chuyện của bản thân tôi, tôi không nên ký thác niềm hy vọng lên người khác.
"Em khóc à?" Lúc Diêu Trạm nhận ra vấn đề thì nỗi xót xa bỗng chốc dâng trào. Khuất Ý Hành vốn đã nhạy cảm, từng trải qua những chuyện không vui trong chuyện này nên hắn phải sớm nghĩ đến việc đối phương chẳng hề dễ chịu hơn hắn mới phải: "Ý Hành à, chỗ tôi không có gì đâu, sẽ có thể giải quyết nhanh thôi, em đừng lo lắng."
"Tôi không lo lắng." Khuất Ý Hành nói: "Nhưng tôi hy vọng cậu đừng biến thành loại người mà bản thân chán ghét."
Diêu Trạm không hiểu lời anh nói: "Nghĩa là gì? Em làm sao đó?"
"Diêu Trạm…" Khuất Ý Hành ngửa mặt, muốn ngăn lại những giọt nước mắt, thế nhưng nước mắt lại chảy dọc từ khóe mắt xuống cần cổ. Anh cất lời: "Trước đây tôi chất chứa niềm mong chờ dành cho cậu, cứ ngỡ rằng cuối cùng cũng tránh được chuyện này…"
Anh dừng lại, rồi nói: "Nhưng đây cũng không phải lỗi tại cậu, tôi chỉ thành tâm thành ý khuyên nhủ cậu, không phải tôi khăng khăng muốn ở bên cậu, mà là tôi không mong cậu cũng biến thành loại người đáng hổ thẹn nhất."
"Hả?" Diêu Trạm hoàn toàn mông lung: "Loại người như thế nào?"
"Lừa đảo hôn nhân!" Khuất Ý Hành lên tiếng: "Không phải vì tôi không thể ở bên cậu nên mới nói những lời như thế, tôi chỉ cho rằng chúng ta không thể hại người hại cả mình thôi."
Diêu Trạm trầm mặc rất lâu, sau cùng nhận ra Khuất Ý Hành đã hiểu lầm hắn.
Hắn cười khổ: "Em đang nói gì vậy? Tôi lừa ai? Lừa em à? Tôi muốn hỏi cưới đàng hoàng, em có chịu gả cho tôi không?"
Khuất Ý Hành ngây ngẩn cả người, quên cả việc rơi nước mắt.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!