Chương 38: (Vô Đề)

Vừa mở cửa, Diêu Trạm đã trực tiếp ấn người lên tường. Cửa còn chưa đóng đã hôn môi lôi kéo quần áo người ta. Hắn từ từ nhắm mắt, ý say nồng đượm khiến đầu óc trong phút chốc vẫn chưa nhận ra ở đây có gì khác thường nhưng Khuất Ý Hành thì có.

Tuy Diêu Trạm đã không ít lần nói lời yêu, nhưng mấy ngày nay thì không hề nhắc đến việc xác định quan hệ.

Ban đầu Khuất Ý Hành cũng không vội, anh cho rằng họ nên từ từ chung sống,  từ từ rồi mọi chuyện sẽ ổn thỏa. Nhưng không thể phủ nhận rằng lúc Diêu Trạm không chút e dè nói với bạn là hai người đang yêu nhau, trong lòng Khuất Ý Hành ngọt ngào đến nỗi như thể quay về thời mới biết yêu.

Tâm trạng hai người đều tốt, rượu Tiểu Mạc pha cũng rất ngon. Diêu Trạm nhớ mình từng bị một chàng trai lẳng lơ quấn lấy ở quán bar, khi đó hắn đã nghĩ dù có làm gì đi nữa thì hắn vẫn cảm thấy thoải mái hơn khi ở cùng Khuất Ý Hành.

Quán bar thật ồn ào và náo nhiệt, Diêu Trạm vừa vào toilet đã gặp một người trông có phần quen mắt ở ngay cửa. Đối phương cũng nhìn hắn chăm chú nhưng chẳng nói gì.

Lúc ra khỏi WC, đi chưa được hai bước đã bị ai đó gọi lại.

Diêu Trạm quay đầu, phát hiện là người nhìn hắn ban nãy, đối phương rất trẻ tuổi, trông như vẫn còn là sinh viên. Chàng trai nọ cười bước đến: "Không ngờ lại gặp anh ở đây."

"Chúng ta quen nhau à?" Diêu Trạm cho rằng trí nhớ của mình rất tốt, nhưng thật sự chẳng thể nhớ người kia là ai.

Chàng trai bèn cười, bàn tay lại ***** cánh tay Diêu Trạm, vuốt v e một cách mập mờ: "Hóa ra anh cũng vậy, em nên sớm biết mới phải."

Diêu Trạm hít sâu một hơi, thầm nói đại ca à cậu cũng đừng có sờ lung tung mà, lát nữa cục cưng nhà tôi mà bắt gặp thì tôi giải thích thế nào đây?

Hắn lùi về sau hai bước, bắt lấy cổ tay đối phương: "Ngại quá, tôi có bạn rồi."

Diêu Trạm buông tay chàng trai, xoay người định đi.

"Bạn gì chứ?" Đối phương vẫn không buông tha: "Đêm nay em đi cùng anh nhé."

Diêu Trạm chỉ thấy đau đầu, không phải trước đây hắn chưa từng gặp phải kiểu người này. Nếu là trước kia thì trêu ghẹo vài cái cũng được, nhưng bây giờ thì không, bởi trong mắt hắn chỉ có mình Khuất Ý Hành mà thôi.

"Đừng." Diêu Trạm ngăn lại: "Gian này đầy đàn ông lực lưỡng, cậu cũng đừng chọn kẻ có gia đình như tôi chứ."

Diêu Trạm mặc kệ người kia, sau khi quay lại thì chuyển từ vị trí đối diện sang ngồi cạnh Khuất Ý Hành. Hai người kề sát nhau, Diêu Trạm ghé vào tai Khuất Ý Hành tán dóc, đều là mấy chuyện nhàm chán vặt vãnh, nhưng Khuất Ý Hành nghe có vẻ rất vui.

Lúc nhìn đối phương uống rượu, Khuất Ý Hành chú ý trái cổ khẽ run của Diêu Trạm, chỉ thấy người đàn ông này quyến rũ một cách quá đáng.

Anh nhớ tới những lời đối phương từng nói với mình, mười lăm năm trước Diêu Trạm khen anh đẹp, mười lăm năm sau Diêu Trạm lại nói thích anh.

Khuất Ý Hành không biết liệu có phải mình uống rượu quá nhiều nên mới hơi kích động hay không, anh chỉ muốn xác định quan hệ một cách dứt khoát. Cứ dây dưa mãi thì đến khi nào với xong đây?

Người ta thường nói giai đoạn mập mờ trong tình cảm cũng là điều trân quý nhất. Trong tiểu thuyết và phim truyền hình, điều mà khán giả thích nhất chính là cây cầu tình cảm thầm kín khó tả anh tới tôi đi. Tuy nhiên những người trong số đó lại luôn gấp rút, họ hy vọng sẽ loại trừ hết thảy nhân tốt bất an, để phần tình cảm có thể thay đổi bất cứ lúc nào lắng xuống càng sớm càng tốt.

Trước đây Khuất Ý Hành do dự cũng vì cho rằng hai bên chưa đủ hiểu nhau, nhưng thật ra họ đã hiểu rõ từ lâu rồi, không phải ư? Nhiều năm qua không gặp, ngay cả khi đối phương vắng mặt suốt mười lăm năm quan trọng ấy thì bất kể như thế nào, họ cũng không phải người xa lạ của nhau.

Khuất Ý Hành nói: "Diêu Trạm, chúng ta về nhà thôi."

Anh chỉ muốn về nhà, rồi bình tĩnh nói rõ ràng với Diêu Trạm.

Anh thật sự đã rung động, vào lúc Tiểu Mạc nói rằng cuối cùng Diêu Trạm cũng có được anh sau nhiều năm trong giai đoạn độc thân, anh hoàn toàn không kiềm chế được sự phấn khích trong lòng. Đúng là anh thích Diêu Trạm, dù cho Diêu Trạm có là kẻ xấu thì bây giờ anh vẫn thích.

Thích, cho nên muốn ở bên một cách danh chính ngôn thuận, dùng thân phận người yêu để ở bên nhau.

Trên thực tế Khuất Ý Hành rõ ràng hơn bao giờ hết, rằng hắn vẫn luôn chờ mình sẵn sàng bước từng bước về phía hắn và anh cũng khát vọng như thế, bởi vì suy cho cùng ai mà chẳng có khát vọng yêu chứ? Ai mà không mong muốn được ở bên người mình yêu đâu?

Tình yêu cũng chẳng phải điều tốt đẹp gì, thậm chí còn thường xuyên khiến người khác phiền lòng, nhưng thỉnh thoảng vẫn có kẻ may mắn. Khuất Ý Hành tự thấy bản thân xui xẻo lâu rồi, lần này nên đến lượt anh may mắn chứ?

Khuất Ý Hành chủ động kéo tay Diêu Trạm, hai người lướt qua đám đông, rời khỏi quán bar.

Trên đường về nhà, từ đầu đến cuối Khuất Ý Hành đều không buông tay Diêu Trạm. Hai người kề sát nhau ngồi sau xe taxi, thỉnh thoảng tài xế sẽ nhìn họ qua kính chiếu hậu, nhưng Khuất Ý Hành không hề e dè mà vô tư nhìn đối phương.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!