Chương 37: (Vô Đề)

Ánh trời chiều ngoài cửa sổ bao lấy thế giới này, Khuất Ý Hành ngoái đầu nhìn ra, tưởng chừng như có một bàn tay to lớn làm đổ nước cam tươi, khiến bầu không khí đầy ắp hương cam chua chua ngọt ngọt.

Khuất Ý Hành luôn cho rằng việc bắt đầu cuộc sống mới là một điều thật khó khăn, bởi rằng con người ta luôn thích ẩn mình trong thế giới mà họ quen thuộc, và việc bước vào thế giới mới chẳng phải điều dễ dàng.

Trước khi đi anh đã nghĩ đến hậu quả xấu nhất. Anh nghĩ rất có thể Diêu Trạm đã sớm nhận ra rằng anh không đáng được yêu thương như mình tưởng tượng, và rồi hắn sẽ dần chán nản, cuối cùng hai người sẽ trở thành người dưng qua đường chỉ còn những kỷ niệm nhất thời.

Thật ra anh rất sợ điều này, nhưng sau đó anh lại nhớ đến lúc mình và mối tình đầu vừa biết nhau nhiều năm trước. Đối phương đã hỏi: "Thế nhưng có kỷ niệm thì chẳng phải sẽ không còn sống một cách uổng phí ư?"

Dù rằng mối tình đầu kia đã bị Khuất Ý Hành phong ấn nơi đáy lòng cùng những kỷ niệm của những năm tháng ấy, nhưng không thể phủ nhận lời đối phương nói thật sự rất đúng.

Trên đời này chẳng có gì là lâu dài cả, sinh mệnh không phải, ký ức cũng không phải, mà tình yêu có lẽ cũng không. Nhưng vẫn sẽ có một phần hồi ức mà đến khi vật đổi sao dời, tóc đã hoa râm vì gần đất xa trời, nhớ lại một đời cũng coi như chưa hết uống phí.

Khuất Ý Hành biết rõ nghĩ vậy là có phần bi quan quá đáng, nhưng anh phải chuẩn bị cho điều tồi tệ nhất mới có thể bắt đầu đợt khiêu chiến mới.

Ngay khi Diêu Trạm đặt anh lên bàn cơm, Khuất Ý Hành hỏi hắn: "Cậu làm sao thế này?"

Diêu Trạm ngậm tai anh, cười hỏi: "Thế nào?"

"Hưng phấn."

"Em nói xem?" Diêu Trạm lại hỏi anh: "Em nói tôi biết tại sao đi?"

Phòng bếp mới, bàn ăn mới, xoong nồi mới, Khuất Ý Hành cảm giác mình như bị chúng nhìn ngó, chúng chứng kiến tất thảy mồ hôi và tiếng r3n rỉ của anh mất rồi.

Hai người lăn lộn trong bếp đến nỗi Khuất Ý Hành cạn kiệt hơi sức. Diêu Trạm ôm anh về phòng ngủ, hắn nói: "Trước đây tôi có xem qua một bức ảnh hai người làm trên bàn ăn vào sáng sớm. Khi đó tôi còn nghĩ rằng có cơm mà không ăn thì thật là lãng phí, bây giờ tôi mới biết, có thể ăn "thịt" thì sao phải ăn cơm."

Khuất Ý Hành co rụt trong tấm chăn bông: "Nói cứ như yêu tinh ấy."

"Yêu tinh này chỉ ăn em thôi." Diêu Trạm hôn môi anh: "Tôi đi thu dọn một chút rồi nấu cơm cho em."

Đúng là Khuất Ý Hành có chút đói bụng, anh gật đầu rồi nhìn đối phương ra ngoài.

Ánh trời chiều ngoài cửa sổ bao lấy thế giới này, Khuất Ý Hành ngoái đầu nhìn ra, tưởng chừng như có một bàn tay to lớn làm đổ nước cam tươi, khiến bầu không khí đầy ắp hương cam chua chua ngọt ngọt.

Anh thỏa mãn dùng chăn che mặt cười trộm, ước gì những ngày như thế có thể kéo dài vô hạn, giấc mộng không tàn.

Từ khi Khuất Ý Hành chuyển đến, Diêu Trạm gần như chưa từng trở về nhà mình, mỗi lần tan ca đều chạy đến chỗ Khuất Ý Hành, đêm đến thì thẳng thừng ngủ lại đây.

Hơn nữa không phải ngày nào hai người cũng l@m tình, ngày nào cũng vậy, túng dục quá độ thì ai mà chịu được.

Thường thì sau mỗi buổi cơm chiều, Khuất Ý Hành sẽ tiếp tục vẽ tranh, Diêu Trạm thì mượn một quyển sách để đọc. Nhưng lúc thường đều biến từ đọc sách thành ngắm nhìn Khuất Ý Hành.

Tất nhiên phần lớn thời gian hắn đều đến đây ngủ, phía bệnh viện thì vẫn bận rộn như thường nên ngày nào cũng phải nhận mấy chuyện phiền lòng.

Người nhà của bệnh nhân trước đây lại đến gây rối, bệnh viện đã bồi thường không ít tiền nhưng vẫn chưa thỏa hiệp. Chuyện này suy cho cùng vẫn không phải trách nhiệm của Diêu Trạm, hắn chỉ phụ trách ra mặt trấn an người nhà, kết quả lần nào người bị thương cũng là hắn. Thật xúi quẩy.

Chẳng những chuyện này làm hắn phiền lòng, cả Phó viện trưởng cũng khiến hắn nhức đầu.

Trước đó hắn hết cách rồi mới gặp mặt cháu gái của Phó viện trưởng, hai người trò chuyện vui vẻ rồi trở thành bạn bè của nhau. Trong lòng cả hai đều rõ rằng buổi xem mắt này chỉ là một hình thức, nào ngờ cha mẹ cô gái kia lại hợp mắt Diêu Trạm, dù cô gái nói không hợp như thế nào cũng vô dụng, thế là cha mẹ cô lại thúc giục Phó viện trưởng để hai người gặp mặt.

Chuyện này hắn vẫn chưa nghĩ ra nên nói như thế nào với Khuất Ý Hành, vì hắn sợ đối phương nghĩ nhiều.

Diêu Trạm trải qua một tuần đầy khó khăn, nhưng tiến độ công việc bên Khuất Ý Hành lại rất khả quan, vì trạng thái tốt nên tâm trạng cũng tốt hơn rất nhiều.

Vào tối thứ sáu, Diêu Trạm bị Phó viện trưởng kéo đi gặp mặt cháu gái trong sự bất đắc dĩ. Cứ ngỡ rằng khó lắm mới được tan tầm sớm, định sẽ về nấu cơm cho Khuất Ý Hành, kết quả lại lỡ mất cơ hội này.

Vào tháng 10, thành phố C chính thức vào thu, thời tiết chuyển lạnh và gió cũng lớn hơn khi về đêm.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!