Chương 36: (Vô Đề)

Sói xám và thỏ già cùng cười đùa đến siêu thị, mua đồ dự trữ, mua chén đũa, mua nguyên liệu nấu ăn, mua cả hộp bao cao su và gel bôi trơn nữa.

Diêu Trạm nhìn Khuất Ý Hành từng bước đến cạnh mình, hắn ảo tưởng câu "Có chuyện nói với cậu" là lời thông báo từ Khuất Ý Hành.

Đương nhiên hắn cũng biết xác suất này quá nhỏ, có lẽ do hắn nghĩ nhiều rồi.

Quả nhiên Khuất Ý Hành nói: "Cậu còn nhớ hình xăm bên xương sườn của tôi chứ?"

Mỗi một hình xăm của anh Diêu Trạm đều nhớ rất rõ.

"Là một con cá."

Khuất Ý Hành mỉm cười: "Thế mà cậu nhớ rõ đến vậy."

Trên cơ thể anh có năm hình xăm, và mỗi hình xăm ở mỗi nơi đều khác nhau.

"Có một năm tôi sống không được tốt lắm, không ra khỏi cửa, không gặp ai và cũng chẳng làm việc." Hai người vừa đi vừa trò chuyện: "Sau đó thầy của tôi vì không đành lòng nhìn tôi như vậy nên đã tới tìm tôi, đưa tôi đi lặn."

Khuất Ý Hành nhớ lại thời điểm ấy. Khi đó anh thật sự sống không tốt, nhưng may mà tất cả đã qua rồi, mọi hồi ức không vui chỉ còn là hồi ức mà thôi. Nhờ vậy mà sau này Khuất Ý Hành luôn tự nhủ rằng cuộc đời sẽ chẳng bao giờ tồi tệ hơn khi ấy.

"Thời điểm lặn xuống nước, tôi thấy được rất nhiều loài cá đáng yêu." Lúc Khuất Ý Hành kể đến đây, ánh mắt chất chứa ý cười: "Cậu có thể sẽ chẳng thể hiểu, một người sống sờ sờ như tôi lại phải tìm kiếm dấu hiệu của sự sống từ những chú cá ấy. Thật là đáng buồn cười. Nhưng với tôi thì thấy được chính là một chuyện tốt. Rồi sau khi tôi trở về, đêm đó tôi đã lập tức đi tìm thợ xăm để xăm chú cá này cạnh xương sườn của mình."

"Mỗi một hình xăm trên người em đều có một câu chuyện." Diêu Trạm rất muốn hỏi rốt cuộc khi ấy anh đã gặp chuyện gì, cớ sao lại đau khổ đến vậy. Nhưng nếu Khuất Ý Hành không nói thì hắn sẽ quyết định từ từ chờ, hắn có lòng tin rằng một ngày nào đó Khuất Ý Hành sẽ bằng lòng nói ra hết thảy với hắn thôi.

Khuất Ý Hành nói: "Tôi có thói quen dùng cách này để ghi lại những chuyện mang ý nghĩa quan trọng đối với mình. Bởi rằng tôi sợ một ngày nào đó tôi sẽ quên đi chúng."

Diêu Trạm cười, hắn lên tiếng: "Nếu không thì em hãy cân nhắc việc xăm tôi lên cơ thể mình đi, tôi sợ một ngày nào đó em sẽ quên tôi mất."

Sáng ngày 3 tháng 10, Diêu Trạm và Khuất Ý Hành chuẩn bị bay về thành phố C.

Ở sân bay, Đậu Úc Thông lại không nỡ xa anh trai.

"Không thì anh đừng đi nữa." Đậu Úc Thông nói: "Mấy người đàn ông này em chả yên tâm gì hết, rõ ràng anh đang sống với em mà."

Sau đó Trình Hạc Đồng liếc cậu một cái.

Cậu mau chóng giải thích: "Em không có ý đó đâu, em chỉ cảm thấy thôi, ừm, anh hiểu mà."

Trình Hạc Đồng nhìn cậu rồi bật cười.

"Tôi có không ít bạn ở thành phố C." Trình Hạc Đồng nói với Khuất Ý Hành: "Cậu sang đó nếu có việc gì cứ nói với tôi."

Diêu Trạm nhìn hai người nọ, thầm bảo: Lời mà mấy người nói đâu phải cho Khuất Ý Hành nghe, rõ ràng là nói với tôi mà.

Hắn khoác vai Khuất Ý Hành: "Yên tâm đi, có tôi ở đây sẽ không có gì đâu."

Đậu Úc Thông nhìn hắn, giống như đã hạ quyết tâm thật lớn, cậu thở dài: "Đi đi, anh Diêu à, đây là anh trai ruột của em, anh nhất định phải chăm sóc đấy."

Khuất Ý Hành bất đắc dĩ xoa huyệt thái dương: "Mọi người à, tôi cũng là đàn ông trưởng thành vậy, sao mấy người cứ coi tôi như con nít ấy? Tôi không cần ai chăm sóc cả."

"Anh không cần, nhưng bọn em thương anh nên lo cho anh rồi." Đậu Úc Thông nháy mắt ra hiệu với anh: "Chẳng qua em cũng nhắc nhở anh nè, đừng sang đó rồi quên luôn em trai đấy. Em muốn cưới vợ nhưng chưa có sính lễ đây nè."

"Nói hưu nói vượn." Khuất Ý Hành trừng cậu một cái rồi quay lại nhìn vẻ mặt của Trình Hạc Đồng. Điều bất ngờ là đối phương lại rất hưởng thụ, còn cười nhìn thằng nhóc Đậu Úc Thông không đứng đắn kia nữa.

"Được rồi, chúng ta phải đi thôi." Diêu Trạm nói: "Hai người nên về sớm một chút, chẳng phải chiều nay còn có việc à."

"Vậy…" Đậu Úc THông vẫn không nỡ: "Anh à, anh tới rồi nhớ báo cho em biết, rảnh rỗi phải thường xuyên về nhà thăm em, hoặc là bọn em sang đó cũng được."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!