Xung quanh người nọ tỏa ra vầng sáng dịu dàng, Khuất Ý Hành chợt nghĩ rằng có lẽ anh nên vẽ một bức tranh cho hắn. Không phải người người đàn ông chìm đắm trong nước nữa mà một vị thần đang tắm mình trong ánh như hòa.
–
Đậu Úc Thông tự thấy mình ngầu vãi linh hồn, chọc Hồ Địch tức điên người, mà Khuất Ý Hành thì nhíu chặt mày nhìn hai người với vẻ lo lắng.
"Mười lăm vạn." Khuất Ý Hành bỗng mở miệng: "Trong tay tôi thật sự không có nhiều tiền đến vậy."
"Vậy thì có bao nhiêu?"
Đậu Úc Thông mất vui: "Có bao nhiêu thì mắc đéo gì tới mày?"
Hồ Địch bị cậu chọc tức đến trợn mắt, bản thân gã bất chấp nguy hiểm xông vào đây, định sẽ tìm Khuất Ý Hành để mượn chút tiền rồi bỏ trốn, nào ngờ trong nhà Khuất Ý Hành lại có một tên chuyên gây phiền toái. Gã muốn dùng dao dọa tên "Người yêu mới" của Khuất Ý Hành, kết quả con dao trong tay gã vừa hướng về phía trước thì con dao của Đậu Úc Thông càng ra sức đâm hơn.
"Mẹ kiếp mày điên à?" Hồ Địch không muốn gây tai nạn chết người, chuyện của gã đã phiền phức lắm rồi, hiện tại gã chỉ muốn ôm tiền chạy lấy người thôi.
"Hồ Địch, anh bình tĩnh chút đi." Khuất Ý Hành ngăn lại: "Ở chỗ tôi có chút tiền mặt và hai tấm thẻ. Tôi sẽ cho anh, nhưng anh đừng động vào nó."
Hồ Địch cười: "Thật là thâm tình."
Đậu Úc Thông trở mình mắng Hồ Địch: "Thằng chó!"
Khuất Ý Hành xoay người vào phòng, anh đến giường lấy ra một chai xịt nhựa nhỏ ở dưới gối. Anh nắm chặt trong tay, kế đó lấy bóp tiền trong ba lô ra.
"Hồ Địch." Khuất Ý Hành gọi hướng ra ngoài: "Tiền mặt chỉ có năm trăm tệ thôi."
Anh ra ngoài, giấu kín chai xịt nhựa mình đang cầm. Anh nói: "Anh buông nó ra thì tôi sẽ đưa anh."
"Bớt gạt tôi đi." Hồ Địch nhìn chòng chọc bóp tiền của anh: "Em đưa tôi thì tôi thả nó ra ngay."
"Anh hai à, anh có tư cách gì cò kè mặc cả?" Đậu Úc Thông lên tiếng: "Hiện giờ thế lực hai ta ngang nhau đó anh biết chưa?"
Hồ Địch trừng mắt với cậu một cái, sau đó nói: "A Hành, em ra ngoài trước đi."
Khuất Ý Hành và Đậu Úc Thông cùng nhìn nhau một cái, tiếp đó anh đi vòng qua hai người và đứng ở ngoài cửa.
"Tôi sẽ không tổn thương em, em biết tôi yêu em mà."
Hồ Địch vừa dứt câu, Đậu Úc Thông đã nín cười muốn nội thương.
"Thế thì sao?" Khuất Ý Hành hỏi.
"Tôi đếm đến một, tôi và nó cùng buông tay. Tôi đóng cửa, còn em thì đưa bóp tiền cho tôi."
Đậu Úc Thông vô cùng nghi ngờ chỉ số thông minh của Hồ Địch, thảo nào lại bị phát hiện chuyện mình làm ở công ty và giờ thì đang chuẩn bị bỏ trốn. Cái não của gã này đúng là chẳng khá lên chút nào.
"Anh đếm đi." Đậu Úc Thông nói: "Hay là tôi đếm?"
"Mày câm miệng cho tao!" Hồ Địch thật sự rất gấp. Gã đã mua vé để rời khỏi đây vào tối nay, cố tình tìm vé lậu để mua chứ nào dám dùng chứng mình nhân dân của mình. Nếu còn dây dưa như thế thì gã sẽ chẳng còn thời gian mất.
Khuất Ý Hành lui về sau: "Hồ Địch à, thật ra Tiểu Thông là em trai của tôi. Anh nói anh yêu tôi, tôi làm sao không yêu anh chứ?"
Đậu Úc Thông lộ vẻ khiếp sợ: "Anh! Anh điên rồi à?"
Cậu hết sức kinh ngạc, nhưng Hồ Địch lại thấy cảm động, chỉ hận không thể nhào đến cưỡng hôn Khuất Ý Hành.
Đối với tình yêu gã dành cho Khuất Ý Hành, gã thật sự chưa từng nói dối. Tuy gã phạm không ít lỗi lầm, nhưng yêu thương là thật. Gã còn cho rằng Khuất Ý Hành đã mất đi tình cảm đối với gã, nào ngờ niềm vui đến bất ngờ này khiến cả người gã choáng váng.
Hồ Địch cảm động hỏi: "A Hành, là thật chăng?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!