Thế là, một người có chức vị kém một bậc như Đậu Úc Thông không thể không rưng nước mắt làm công, ai ngờ thế mà rất thích.
–
Thiệu Uy làm việc rất mau lẹ, nói tìm nhà là chưa tới nửa ngày đã tìm xong.
Lúc y gọi cho Diêu Trạm, hai người kia đang thu dọn đồ đạc trong nhà.
"Tìm được rồi, là căn nhà nằm cạnh nhà cậu đó. Tôi vừa đến đó xem, lát nữa sẽ chụp vài tấm cho cậu." Thiệu Uy nói: "Một phòng một sảnh, nhà còn mới tinh, sửa sang đã hơn ba năm nhưng vẫn chưa ai thuê. Ban đầu người ta không định cho thuê, nhưng chị gái của bạn tôi đã cho chút thể diện, cũng để tạo thuận lợi luôn."
"Đáng tin lắm." Khoan nói đến cái khác, mỗi vị trí địa lý thôi cũng khiến Diêu Trạm thích rồi: "Tiền thuê nhà thế nào?"
"Giá trung bình của căn hộ một phòng một sảnh ở chỗ cậu là bốn ngàn năm, nhưng với chúng ta thì đây không phải là vấn đề, bởi vì họ chỉ lấy ba ngàn thôi."
"Anh Thiệu lợi hại quá." Mặc dù thành phố C không phải là thánh phố có trình độ kinh tế hàng đầu, nhưng giá nhà thì rất cao, tiền thuê nhà đương nhiên cũng cao theo. Vả lại nơi Diêu Trạm ở còn có vị trí tốt, bởi vậy tiền thuê nhà càng mắc hơn.
Trước đó hắn đã hỏi qua căn hộ cho thuê mà Khuất Ý Hành đang ở hiện tại, mỗi tháng có thể tốn đến bốn, năm ngàn. Bởi vậy mà tiền thuê nhà bên nhà mới không thành vấn đề.
"Vậy đi, trước hết cứ thế đã, cúp máy đi rồi tôi chụp ảnh gửi cậu."
"Được." Diêu Trạm cúp máy Thiệu Uy, kế đó kể chuyện này cho Khuất Ý Hành.
"Thật ngại quá rồi." Khuất Ý Hành nói: "Một tháng thu thiếu mất một ngàn, không ít đâu."
"Không sao cả, dù sao đó cũng là ân huệ mà cậu ấy mắc nợ mà." Diêu Trạm ljai tỏ ra hào phóng.
Khuất Ý Hành mỉm cười: "Nhưng tôi mới là người nợ ân huệ của cậu ấy mà."
"Em đừng khách sáo với cậu ấy nữa. Đợi em chuyển đến rồi, chưa biết chừng cậu ấy sẽ có chuyện nhờ em bất cứ lúc nào đấy. Em cứ chờ xem, hai ngày nữa sẽ ném con mình sang chỗ em ngay thôi."
Diêu Trạm ngẫm nghĩ: "Không được, thằng nhóc bám người lắm, em còn phải vẽ tranh cơ mà, không cho nó đến được."
Khuất Ý Hành nhìn Diêu Trạm đứng bên kia lẩm bẩm, nhìn một lúc lại mỉm cười.
"Diêu Trạm à."
Diêu Trạm ngẩng đầu nhìn anh.
Khuất Ý Hành trong tay vẫn còn cầm cây lau nhà, đứng đó nom có chút quái dị. Anh ôm cây lau nhà và nói: "Cảm ơn cậu."
Chuyển nhà vốn chẳng phải là việc đơn giản hay bớt phiền hà gì, nhất là khi phải chuyển đi xa đến vậy.
Mấy ngày nữa chính là kỳ nghỉ ngày 1 tháng 10, trước khi về Diêu Trạm bảo Khuất Ý Hành cứ thu dọn trước, đến ngày 1 tháng 10 hắn sẽ quay lại rồi cả hai cùng nhau chuyển đi.
Đậu Úc Thông tán thành: "Được, dù sao em cũng không vội. Mấy ngày này em sẽ ở cạnh anh trai, nếu thằng chó Hồ Địch đó dám đến thì em sẽ thiến nó."
"Tôi khuyên cậu đừng nên lạm dụng tư hình." Diêu Trạm lên tiếng: "Báo cảnh sát đi, gã đó vẫn còn một tội danh nữa, báo cảnh sát bắt gã thì chúng ta sẽ hoàn toàn đỡ lo rồi."
Khuất Ý Hành không muốn nhắc đến chuyện này, anh dứt khoát giục Diêu Trạm đi kiểm tra an ninh.
"Vậy tôi đi đây." Diêu Trạm hơi không nỡ xa Khuất Ý Hành, nhưng nhiều hơn vẫn là nỗi lo lắng.
"Ừm, đến rồi nhớ báo cho tôi."
Đậu Úc Thông nhìn hai kẻ kia cứ liếc mắt đưa tình, một thân trốn một bên một cách chán chường.
Diêu Trạm thỏa mãn nháy mắt mấy cái với cậu, kế đó ghé vào tai Khuất Ý Hành và nói: "Mấy ngày nữa gặp lại, với cả, tôi thật sự thích em."
Vừa dứt lời thì ôm nhẹ Khuất Ý Hành một cái rồi xoay người đi.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!