Chương 33: (Vô Đề)

Diêu Trạm xoay người nhìn ra cửa sổ. Nơi này vừa sang thu, mùa thu trời cao và mát mẻ. Hắn ưỡn thắt lưng, cảm tưởng mình như trở về năm hai mươi mấy tuổi, bất chợt cảm thấy cuộc đời thật là có hy vọng.

Con người là loài sinh vật khó nhìn thấu nhất trên thế giới.

Sớm chiều bên nhau nhưng bạn chưa chắc đã biết rốt cuộc người ấy là người như thế nào. Huống chi là một người đã không gặp suốt mười lăm năm, mà bây giờ phần lớn thời gian gặp nhau cũng chỉ để mây mưa.

Không phải Khuất Ý Hành không muốn tin tưởng Diêu Trạm. Con người Diêu Trạm rất tốt, thế nhưng đâu phải cứ là người tốt thì có thể thuận lợi phát triển tình cảm, giống như việc vô số người đi xem mắt, gặp được người tốt cũng chưa chắc sẽ thành đôi.

Con người ta lựa chọn bạn đời, đồng thời cũng là đang đưa ra phán quyết cho tương lai của mình, do đó họ cần phải thận trọng nhiều hơn.

Vào lúc Diêu Trạm đưa ra lời thông báo dưới cơn kích động, Khuất Ý Hành đã tin hắn nghiêm túc. Hơn nữa chẳng ai lại nhàn rỗi đến mức chạy đến một nơi thật xa chỉ để xác nhận sự an toàn của một người khác chẳng hề liên quan.

Diêu Trạm thích anh, anh biết.

Anh cũng thích Diêu Trạm, và anh cũng biết điều đó.

Song, tình cảm này chưa từng trải qua sự gọt giũa, do đó mỏng manh quá đỗi.

Anh rất muốn trốn khỏi đây ngay lập tức, anh như thể ngửi thấy mùi của Hồ Địch trong chính căn phòng hiện tại đang ngồi, và nó khiến anh thấy ngạt thở.

Khuất Ý Hành vô cùng lưỡng lự. Anh thật sự rất muốn rời khỏi cùng Diêu Trạm, nhưng điều đó sẽ khiến anh cho rằng bản thân quá dựa dẫm vào người khác và trở thành một món lệ thuộc của Diêu Trạm.

Anh chẳng mong mình sẽ trở nên như vậy.

"Tôi vẫn muốn suy nghĩ lại." Khuất Ý Hành nói: "Sáng mai tôi sẽ trả lời cậu."

Điều mà anh có thể làm lúc này chính là giữ sự bình tĩnh hết sức có thể, sau đó mới nghiêm túc suy nghĩ đến lời đề nghị của Diêu Trạm.

"Được." Diêu Trạm nhẹ ôm anh vào lòng, trấn an: "Không cần miễn cưỡng, nhưng tôi hy vọng em sẽ cho mình một lựa chọn đúng đắn."

Ban đêm, Diêu Trạm không ngủ cùng Khuất Ý Hành mà ngủ bù một đêm trên sofa. Hắn biết rằng Khuất Ý Hành cần ở một mình, bởi anh có rất nhiều vấn đề cần cân nhắc.

Thật ra một đêm này ai nấy đều ngủ không yên. Đậu Úc Thông liên tục gửi tin nhắn cho Trình Hạc Đồng, hai người cùng bàn cách tìm ra Hồ Địch, sau đó trực tiếp tống gã vào tù. Còn Khuất Ý Hành thì ngồi trước cửa sổ nhìn ra ngoài, không ngừng suy nghĩ về chuyện của cả hai và việc anh rốt cuộc có nên đi hay không. Mà Diêu Trạm vẫn thức cũng là vì hắn biết Khuất Ý Hành chắc chắn cũng không ngủ.

Hơn 2 giờ sáng, đột nhiên có người cậy cửa.

Diêu Trạm ở phòng khách nên là người phát hiện *****ên. Hắn bật người khỏi sofa, cầm lấy con dao Thụy Sỹ mà Đậu Úc Thông để trên bàn trà.

Tiếng cậy cửa rất lớn, cả Khuất Ý Hành và Đậu Úc Thông đều rời khỏi phòng ngủ.

Diêu Trạm dùng khẩu hình bảo Đậu Úc Thông báo cảnh sát, cả ba đều có dự cảm rằng có thể Hồ Địch đã trở lại.

Đậu Úc Thông đẩy Khuất Ý Hành về phòng và bảo anh gọi cảnh sát, mình thì theo Diêu Trạm đến cửa. Hai người liếc nhìn nhau. Diêu Trạm đưa tay đếm "Ba hai một", tiếp đó đẩy mạnh cửa, kẻ bên ngoài lập tức bị đẩy ngã xuống đất.

Điều bất ngờ là kẻ bị đang ngã dưới đất thế mà không phải là Hồ Địch.

Không kịp nghĩ nhiều, Diêu Trạm trực tiếp ấn kẻ nọ xuống. Trong đêm khuya khoắc, tiếng vài người vật lộn vang vọng khắp hành lang.

Cảnh sát nhanh chóng đến, một viên cảnh sát trong số đó vừa nhìn đã nhận ra kẻ này, là một tên đã trộm cắp nhiều lần.

Cảnh sát lập biên bản đơn giản cho họ, sau đó áp giải kẻ nọ đi. Sau khi cả ba giúp cảnh sát tóm tên trộm lại rồi tiễn họ đi, Đậu Úc Thông lên tiếng: "Em thì lại thấy hơi tiếc."

Cậu ngoái đầu nhìn anh trai: "Nếu người đến tối nay là Hồ Địch thì chắc chắn tóm được gã rồi."

Giấc ngủ đêm ngon lành bị quấy nhiễu càng khiến mọi người không ngủ được. Sau khi trở lại phòng khách, Đậu Úc Thông tu nước uống ừng ực.

Khuất Ý Hành chợt hỏi cậu: "Nếu như anh dọn đi thì em tính làm gì?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!