Có những lúc chỉ cần một nụ hôn cũng đủ khiến người khác cảm động hơn bất kì điều gì. Dù họ đã làm những chuyện thân mật nhất, nhưng cái hôn nhẹ nhàng này lại khiến họ rung động hơn bao giờ hết.
–
Diêu Trạm không đánh nhau nhiều năm rồi. Hồi còn đi học, hắn và Thiệu Uy thường xuyên chơi bóng rổ rồi cuối cùng biến thành đánh nhau với đám bạn ở lớp khác. Nhưng kể từ khi lên Đại học, ai nấy đều trở thành những người theo chủ nghĩa hòa bình, hễ có việc gì thì động khẩu chứ không động thủ. Sau này đi làm mới biết các mối quan hệ giữa bác sĩ và bệnh nhân vốn rất căng thẳng, hệt như trước đó vậy, hễ người nhà đã ầm ĩ sẽ bất chấp đối phương có để ý hay không.
Do đó họ chỉ có thể trốn tránh chứ không thể nghênh chiến.
Bởi vậy lần này đánh khá là ngượng tay.
Kết quả của việc ngượng tay đó là Diêu Trạm đánh người rất hung hãn, dọa cả Khuất Ý Hành.
Trình Hạc Đồng bưng mặt bảo Đậu Úc Thông: "Ngăn cậu ta lại đi."
"Không sao đâu." Đậu Úc Thông nói: "Anh Diêu là bác sĩ, đánh người chuẩn xác lắm."
Diêu Trạm biết rõ chỗ nào không thể đánh, biết đánh chỗ nào sẽ đau nhưng không gây nghiêm trọng.
Đây là lần *****ên hắn gặp Hồ Địch. Quả nhiên người ta hay nói tâm sinh tướng, gã Hồ Địch này trông thì không tồi nhưng mặt mày lại khiến người khác khó chịu, lúc hai người cấu xé, Hồ Địch cũng không đánh lại Diêu Trạm.
Đậu Úc Thông nhìn mà nghiện, vừa đi theo vừa mắng chửi.
Cuối cùng vẫn là Khuất Ý Hành bước đến tách Diêu Trạm ra.
Hồi Địch bị đánh lùi vào vách tường, gã đưa tay lau vết máu nơi khóe miệng, những lời mắng chửi cực kỳ khó nghe.
"Con mẹ mày thử nói một chữ nữa xem, tao sẽ cắt lưỡi mày!" Đậu Úc Thông lắc lư con dao của mình, ngồi xổm trước mặt Hồ Địch: "Thấy không, có bao nhiêu người đang ủng hộ Khuất Ý Hành kia kìa, mày muốn lợi dụng sao? Sợ là mày chịu không nổi rồi!"
Hồ Địch trừng mắt với Khuất Ý Hành, Diêu Trạm trực tiếp che chắn tầm mắt gã.
"Đừng nhìn cậu ấy nữa." Diêu Trạm nói: "Mày không xứng đâu, tao khuyên mày mau cút đi."
Khuất Ý Hành nhìn Diêu Trạm và Đậu Úc Thông, đột nhiên hiểu được hóa ra mình không hề cô đơn, cũng không cần sợ hãi bất kỳ điều gì. Khi con người cảm động nhất, có lẽ là lúc có ai đó ở cạnh những khi gặp chuyện, khi ấy sự rung động sẽ chiếm nhiều hơn lời cảm ơn. Bởi rằng anh biết những người có thể đứng trước mặt anh như thế này không phải chỉ vì một câu "Cảm ơn" từ anh.
Anh bước đến và đứng trước mặt Hồ Địch.
"Khuất Ý Hành, con mẹ nó cậu giỏi thật." Hồ Địch nói: "Cậu cho rằng bọn họ sẽ mãi bảo vệ cậu à? Bọn họ chỉ xem cậu…"
Gã còn chưa dứt lời đã bị Diêu Trạm đá vào bụng.
"Tao thấy mày thật sự không cần cái lưỡi heo của mày nữa rồi." Đậu Úc Thông lắc lư con dao trước mũi gã, bị Khuất Ý Hành kéo sang bên cạnh.
"Hồ Địch." Khuất Ý Hành vô cùng bình tĩnh. Nhờ có những người đang đứng phía sau mà cuối cùng anh cũng thấy tự tin hơn, anh nói: "Lúc trước là anh hại tôi, là anh muốn kết hôn, chính vì vậy tôi mới không đồng ý tiếp tục duy trì mối quan hệ với anh. Thế nhưng sau đó anh lại nói với người khác là tôi vứt bỏ anh, là anh chụp trộm tôi rồi đưa cho người khác xem, bởi vì anh muốn họ cho rằng tôi là một kẻ vô lương tâm."
Khuất Ý Hành tiếp: "Tôi nên kiện anh ngay từ đầu mới phải, nhưng tôi đã không, là tôi nhu nhược, là tôi vô dụng. Thế nhưng nếu sau này anh còn để tôi biết anh làm chuyện xấu nữa thì tôi sẽ thật sự báo cảnh sát!"
Hồ Địch nhìn anh bằng sự thù hằn, sau đó bật cười: "Báo cảnh sát? Được thôi, cậu báo thử đi."
Gã móc điện thoại ra và hỏi Diêu Trạm: "Người anh em, mày ngủ với cậu ta chưa? Mày có biết cậu ta dâm đãng cỡ nào không? Trong điện thoại của tao chứa đầy ảnh nóng của cậu ta, muốn xem không? Tiện thể bán rẻ cho mày."
Diêu Trạm giơ nhanh quả đấm, nhưng chưa kịp ra tay đã nghe tiếng Trình Hạc Đồng đang nói gì đó trong điện thoại: "Xin chào, đây là địa chỉ số 1705 tòa nhà số 3 Minh Châu Uyển, có người cầm dao xông vào nên tôi muốn báo án."
Những người ở đó đều nhìn về phía y, Trình Hạc Đồng tỏ vẻ thản nhiên: "Phải, 1705, vừa hay chỗ chúng tôi đông người, hiện tại đã chế ngự được gã. Anh cảnh sát à, gã có cầm dao, chúng tôi đánh gã cũng tính là phòng vệ chứ?"
Hồ Địch vừa nghe đã gân cổ lên mà gào: "Con mẹ mày tao không có dao!"
Đậu Úc Thông thấy tình hình thế này bèn chỉ con dao trong tay: "Đây là tao đoạt từ chỗ mày nhá."
Cậu ghé đến, nhân lúc Hồ Địch hoảng hốt mà dí con dao đang cầm vào tay gã, sau đó nhanh chóng rút ra: "Xong, có vân tay luôn rồi."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!