Diêu Trạm nhìn ra cửa sổ, nhìn máy bay đang cất cánh, lần *****ên trong đời hắn cảm giác mình có thể sẽ đánh mất một thứ quan trọng.
–
Diêu Trạm không gọi được cho Khuất Ý Hành, hắn gấp đến độ bắt đầu tự hù mình.
Thời điểm Thiệu Uy đưa hắn về nhà, y lo lắng nói: "Tôi nghĩ nếu không thì cậu đi trong đêm nay đi, cậu thế này, tôi đoán buổi tối cậu cũng chẳng ngủ được."
Đúng như y nói, Diêu Trạm đã lo lắng suốt đêm không ngủ được. Hắn liên tục gọi cho Khuất Ý Hành, nhưng bên kia vẫn luôn khóa máy.
Điện thoại hết pin nên hắn sạc pin một lúc rồi gọi tiếp. Cả đêm không ngủ nên sáng hôm sau hắn ra sân bay sớm.
Lần trước đến đây là để tiễn Khuất Ý Hành đi, nếu biết trước có nhiều chuyện như vậy thì hắn đã không để đối phương đi rồi.
Lúc Diêu Trạm chờ máy bay, hắn nhắm mắt và nhớ đến Khuất Ý Hành, nhớ mình đã nói với đối phương rằng cảm thấy anh có quá nhiều bí mật. Không biết khi ấy trong lòng Khuất Ý Hành đang nghĩ gì.
Hắn trầm tư, nếu người bị chụp ảnh và bị tung ảnh nóng cho người ngoài xem là hắn thì tâm trạng sẽ ra sao đây.
Diêu Trạm nghĩ, nếu là hắn thì có lẽ bây giờ hắn đã tìm tên cặn bã đó và tẩn cho mẹ gã nhìn không ra, sau đó tiếp tục sống cuộc sống của mình. Nhưng Khuất Ý Hành thì nhạy cảm và yếu đuối hơn hắn nhiều.
Người với người khác nhau như vậy đó. Diêu Trạm cảm thấy nếu chuyện này xảy ra với hắn, bị bạn trai cũ đem ảnh nóng của mình cho người khác xem thì hắn vẫn có thể hỏi xem đối phương có ý kiến gì với vóc dáng của mình. Nhưng nếu xảy ra với Khuất Ý Hành thì đó sẽ là tai nạn.
Diêu Trạm bỗng có cảm giác tội lỗi, cho rằng mình không bảo vệ Khuất Ý Hành thật tốt.
Đương nhiên hắn hiểu chuyện này chẳng hề liên quan đến mình, lúc Khuất Ý Hành và Hồ Địch yêu nhau, mình còn đang đau đầu vì công việc cơ mà.
Khi đó, bọn họ sống trong hai thế giới và chẳng ai có thể nhìn thấy ai.
Thời gian chờ máy bay trở nên dài đằng đẵng, hắn vẫn đang cố gắng liên lạc với Khuất Ý Hành nhưng không có kết quả.
Diêu Trạm nhìn ra cửa sổ, nhìn máy bay đang cất cánh, lần *****ên trong đời hắn cảm giác mình có thể sẽ đánh mất một thứ quan trọng.
Hắn hy vọng dự cảm của mình sẽ không thành hiện thực.
—
Tâm trạng Khuất Ý Hành không tốt nên Đậu Úc Thông không dám để anh ở nhà một mình. Thế là cậu xin nghỉ để ở nhà trông chừng anh trai.
Cậu mở mắt nhìn trời sáng, tâm trí tràn ngập những lời mà anh trai đã kể với cậu tối hôm qua.
Anh trai bảo cậu vào diễn dàn nhỏ do một sinh viên của học viện Nghệ Thuật lập ra để tìm bài viết của mấy năm trước.
Đậu Úc Thông tìm và nhìn thấy ảnh chụp của anh trai.
Chiếc cốc trong tay bị Đậu Úc Thông ném vỡ, cuốn sổ ghi chép bị cậu ném sang một bên. Cậu cầm theo con dao Thụy Sĩ mà mình mua khi đi du lịch vào năm hai mươi tuổi, chuẩn bị đi tìm Hồ Địch.
Trên diễn đàn chỉ đăng một bức ảnh của Khuất Ý Hành, hơn nữa ở chỗ quan trọng còn được che bằng gạch men. Nhưng Khuất Ý Hành nói: "Có lẽ anh ta đã hơn chụp hơn trăm bức."
Đậu Úc Thông quen biết anh cũng hơn mười năm rồi, mới đầu hai người còn so tranh với nhau, nhưng cuối cùng vẫn trở thành người nhà thân thiết nhất của nhau.
Trước kia đều là anh trai an ủi cậu, bây giờ đổi lại cậu muốn bảo vệ anh trai.
Khuất Ý Hành không cho cậu đi mà kéo cậu lại: "Anh không biết anh ta ở đâu, có lẽ là chết rồi."
"Tốt hơn hết là nó nên chết đi." Đậu Úc Thông dựa vào Khuất Ý Hành, hai người cứ thế trừng mắt đến bình minh.
"Em làm chút đồ ăn cho anh nhé." Đậu Úc Thông vào bếp nấu cháo.
Hơn 6 giờ sáng, hai người nhìn tô cháo trắng trước mặt, người nào cũng ăn không vô.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!