Gã ta rời đi, lúc ra cửa đã nói với anh rằng: "A Hành, anh rất nhớ em, rất nhớ bức tranh khi em vẽ trên người anh."
–
Diêu Trạm định sẽ phát động đợt tấn công "Âm thầm" với mẹ mình. *****ên là thăm dò mức độ nhận thức về đồng tính của mẹ, sau đó sẽ từng chút một để lộ xu hướng tính dục của mình.
Khuất Ý Hành nói đúng, hắn phải từ từ, nếu mà trực tiếp cho với mẹ mình là gay thì phỏng chừng cả hai sẽ dắt tay nhau vào viện mất.
Mẹ thì bị hắn chọc tức, còn hắn thì bị mẹ tẩn cho một trận.
Cuối tuần, Diêu Trạm trở về nhà. Dưới tình yêu thương của mẹ, hắn đã ăn một bữa đầy thịt cá, sau đó bị ép phải miêu tả đối tượng xem mắt của mình xinh đẹp bao nhiêu khí chất bao nhiêu và hiểu lễ nghĩa như thế nào.
Có kiến thức hiểu lễ nghĩa là thật, bởi vì cả hai vừa gặp đã ăn nhịp với nhau, kết bạn cùng nhau, còn kể cho nhau nghe về tình yêu của mỗi người nữa.
Tâm trạng của mẹ Diêu Trạm khá tốt, bà hỏi: "Định khi nào dẫn về ra mắt mẹ?"
"Chưa đâu vào đâu mà mẹ." Diêu Trạm nói: "Dạo trước con có gặp một người bạn."
"Hửm? Ai thế?" Mẹ Diêu thành công mắc câu.
"Mẹ không biết đâu, cậu ấy và bạn trai của cậu ấy đang chuẩn bị di dân."
"Ấy, thế phải chuyển đi đâu? Sống ở đất nước mình chẳng phải được rồi ư?"
Diêu Trạm đáp: "Hà Lan, bên đấy đã hợp pháp hôn nhân đồng tính."
Mẹ Diêu chẳng nói gì, một lát sau bà bưng cốc nước đến và đặt mạnh xuống bàn: "Ít tiếp xúc với loại người đó đi."
Lời bà vừa thốt ra, Diêu Trạm đã biết con đường comeout của mình vừa hiểm trở vừa dài như thế nào rồi.
Thời điểm ra khỏi nhà tâm trạng của hắn có chút nặng trĩu, lúc hứa với Khuất Ý Hành thì hùng hồn, nhưng thực tế làm rồi mới thấy thật sự rất khó.
Diêu Trạm gọi Thiệu Uy đến uống rượu, Thiệu Uy nói: "Cậu nên uống rượu với tôi mới phải, tôi có tin tức muốn cho cậu hay đây."
—
Sau khi Khuất Ý Hành về nhà, anh thật sự lao đầu vào tác phẩm. Anh khóa máy như thường lệ và chỉ gửi cho Diêu Trạm một tin nhắn mỗi ngày trước khi ngủ.
Biên tập viên tìm anh giúp đỡ, thế mà anh lại đáp bằng một chữ "Không". Anh bỗng nhận ra rằng từ chối người khác không hề khó đến vậy. tuy sẽ dẫn đến việc không có tiền nhuận bút, nhưng anh cũng chẳng thấy tiếc chút nào.
Mấy ngày nay Đậu Úc Thông cũng không dám làm phiền anh. Cậu chưa bao giờ bắt kịp cảm hứng sáng tác của anh mình ngay cả khi cả hai sống chung, bởi vì khi ấy Khuất Ý Hành thậm chí còn không cần cầm cọ vẽ.
Cậu phát hiện anh mình thật sự rất đẹp trai vào những lúc chìm đắm trong thế giới ấy, đẹp trai tới nỗi nhiều lần cậu đứng trước cửa nhìn anh khi bưng cà phê đến, đến lúc uống thì cà phê cũng nguội hết rồi.
Thỉnh thoảng cậu sẽ lén chụp vài bức ảnh, muốn tìm ai đó chia sẻ lắm nhưng chẳng tìm được người thích hợp, đã thế cậu còn không có cách thức liên lạc với Diêu Trạm.
Đậu Úc Thông cảm thấy thật đáng tiếc, anh Khuất đẹp trai thế kia mà bác sĩ Diêu không nhìn ra.
Buổi sáng ngày thứ hai khi Khuất Ý Hành trở về, Đậu Úc Thông đi làm. Anh vẫn chỉ đi ngủ vào buổi sáng như thường lệ, nhưng chưa được mười phút đã bị tiếng gõ cửa đánh thức.
Anh mơ màng ra mở cửa, thuận miệng hỏi: "Ai thế?"
Người bên ngoài không nói gì, đầu óc Khuất Ý Hành vẫn chưa tỉnh táo nên trực tiếp mở cửa, sau đó anh lập tức hối hận.
Khuất Ý Hành nhanh chóng đóng cửa, nhưng đối phương đã chen vào.
"A Hành."
"Tôi sẽ báo cảnh sát."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!