Diêu Trạm hay nói anh bí ẩn, mà bí ẩn thì thường là chất xúc tác của tình yêu. Một khi bức màn bí ẩn được vén lên, bạn sẽ phát hiện bên trong thật sự rất nhàm chán và tình yêu cũng sẽ chóng tàn.
–
Tuy Khuất Ý Hành thích nghe Diêu Trạm nói những lời này, nhưng anh cũng sợ đối phương nói ra.
Con người luôn mâu thuẫn như vậy đấy, tựa như khi Diêu Trạm nói yêu, anh muốn vươn tay giữ lấy nhưng sợ rằng sau khi mất đi, trên người mình sẽ có thêm một vết sẹo vô ích.
Diêu Trạm hỏi: "Vậy tôi có được tính là mối tình đầu của em không?"
Khuất Ý Hành nhìn hắn: "Đi đi, đi về thôi."
Anh lảng tránh, nhưng Diêu Trạm không giận. Hắn cười dịu dàng và theo sát phía sau anh, vừa vào thang máy đã kéo tay anh.
"Mấy ngày nữa tôi phải về rồi." Khuất Ý Hành lên tiếng: "Trước đó đã đồng ý với thầy sẽ tham gia một buổi triển lãm tranh, phải về để chuẩn bị thôi."
Khi anh nói phải về, Diêu Trạm cầm tay anh rất chặt.
"Em định đi ngày nào?" Diêu Trạm hỏi.
Khuất Ý Hành ngẫm nghĩ: "Ngày mốt đi."
"Đột ngột vậy sao?"
Cửa thang máy mở ra, Khuất Ý Hành ra ngoài, nhưng Diêu Trạm vẫn đứng im.
Khuất Ý Hành kéo hắn ra: "Tôi cũng có chuyện của mình mà, không thể ở chỗ cậu mãi được."
Diêu Trạm không nói câu nào, trái tim như cùng một thể vói bọt biển, *****ên là tràn ngập nước, sau lại bị người ta bóp vỡ.
Vốn dĩ hắn cho rằng Khuất Ý Hành sẽ ở đây đến hết kỳ nghỉ 1 tháng 10, nào ngờ kỳ nghỉ còn chưa kết thúc thì người này đã muốn đi.
"Vậy…" Diêu Trạm mở cửa, bầu không khí bỗng trở nên căng thẳng sau khi hai người vào nhà: "Em không thể vẽ tranh ở đây ư?"
Khuất Ý Hành bị hắn hỏi mà bật cười: "Trong nhà cậu chẳng có gì cả, làm sao tôi vẽ đây?"
Diêu Trạm biết câu hỏi này rất buồn cười, bèn buông tay Khuất Ý Hành rồi một mình ra ban công hút thuốc.
"Chúng ta cách nhau quá xa." Khuất Ý Hành đến cạnh hắn, rút điếu thuốc của hắn ra: "Không thì có thể mang bảng vẽ đến đây vẽ rồi."
Diêu Trạm nhìn anh đầy ngạc nhiên, ngay sau đó mỉm cười.
Bất kể Khuất Ý Hành đang nói thật hay chỉ muốn dỗ dành hắn, hắn đều cảm thấy trong lòng thoải mái rất nhiều.
"Xa lắm." Khuất Ý Hành nói: "1353 km."
Diêu Trạm có thể khẳng định rằng Khuất Ý Hành yêu mình, nhưng chỉ đang mạnh miệng không nhận thôi.
Tối đó hai người nằm trong ổ chăn, hắn hôn bả vai đối phương và nói: "Vì sao em giấu tôi nhiều chuyện đến vậy?"
Thật ra cũng chẳng nhiều lắm, Khuất Ý Hành biết rõ nhưng anh không muốn nói ra.
Diêu Trạm hay nói anh bí ẩn, mà bí ẩn thì thường là chất xúc tác của tình yêu. Một khi bức màn bí ẩn được vén lên, bạn sẽ phát hiện bên trong thật sự rất nhàm chán và tình yêu cũng sẽ chóng tàn.
Khuất Ý Hành cảm nhận được ngón tay của Diêu Trạm đang vuốt v e hình xăm của mình, anh đáp: "Toàn là những chuyện chẳng quan trọng, không cần phải nhắc đến."
"Không quan trọng?" Diêu Trạm nói: "Nhưng em đã xăm chúng lên người."
Có một khoảng thời gian Khuất Ý Hành rất thích ghi lại tất cả những trải nghiệm của mình bằng hình thức nào đó, ban đầu là vẽ tranh, sau đó là xăm hình.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!