Chương 26: (Vô Đề)

Diêu Trạm: Thật muốn về nhà ăn cơm cùng cậu.

Diêu Trạm liên tục né tránh Phó viện trưởng vì sợ đối phương nhớ tới mình, kết quả lần này thật sự không thể tránh được rồi.

Tiễn Khuất Ý Hành đi rồi, hắn đi lại trong phòng, xác nhận không có việc gì mới cởi áo blouse ra, xử lý qua loa vết thương trên mặt xong thì chuẩn bị đi tìm Phó viện trưởng.

Lúc đến văn phòng của Phó viện trưởng, đầu óc Diêu Trạm rối bời, một kẻ ngày thường khôn khéo như hắn giờ phút này lại hoàn toàn không biết nên ứng đối như thế này.

Phó viện trưởng đã ra mặt giới thiệu cháu ngoại của mình cho hắn, nếu hắn từ chối thì đúng là làm người ta mất mặt. Nhưng nếu đồng ý thì hắn lại không làm được.

Chưa nói đến việc trong nhà vẫn còn Khuất Ý Hành, cho dù không có Khuất Ý Hành đi nữa, hắn cũng đâu thể đi hủy hoại con gái nhà người ta trong khi biết rõ mình là gay chứ. Loại chuyện táng tận lương tâm này, thật sự quá vô nhân đạo.

Khi sắp đến cửa văn phòng Phó viện trưởng, Diêu Trạm gửi một tin nhắn cho Khuất Ý Hành.

Diêu Trạm: Thật muốn về nhà ăn cơm cùng cậu.

Khuất Ý Hành đang ngồi trong taxi, thật ra anh vẫn còn suy sụp tinh thần vì chuyện ban nãy. Không cần biết thái độ của Diêu Trạm như thế nào, nhưng việc anh đến đây tìm người là sai rồi. Một tên bạn giường như anh thế mà coi mình là chính cung thật.

Khuất Ý Hành cười tự giễu, không muốn nghĩ tới nữa.

Việc anh đến thành phố này vốn đã là một sự sai lầm, huống chi bây giờ còn kéo thêm biết bao rắc rối.

Chợt điện thoại của anh reo lên, là tin nhắn của Diêu Trạm.

Đối phương gửi liền hai tin nhắn, câu sau cùng là: Buổi tối có mệt thì ngủ trước đi, tôi vẫn chưa biết mấy giờ mới về được.

Khuất Ý Hành cảm thấy rất hoảng hốt, rõ ràng anh có thể cảm giác rằng không phải chỉ một mình anh khiến mối quan hệ này ngày càng trở nên mập mờ, bởi cả hai đều có tránh nhiệm, nhưng điều gì sẽ xảy ra sau sự mập mờ đó?

Gửi tin nhắn cho Khuất Ý Hành xong, Diêu Trạm cảm thấy lòng đã kiên định hơn. Hắn gõ cửa rồi trực tiếp mở cửa phòng Phó viện trưởng.

"Chờ cậu lâu rồi." Phó viện trưởng ra ngoài cùng hắn: "Xử lý vết thương trên mặt rồi à?"

"Vâng, Tiểu Triệu đã xử lý giúp cháu, cảm ơn viện trưởng Trâu quan tâm."

Phó viện trưởng cười vui vẻ ở hành lang: "Các cậu ấy, người nấy cũng khách sao với tôi cả, xa cách thật."

Diêu Trạm lái xe đến địa điểm do viện trưởng Trâu chọn. Nơi này không phải là nhà hàng cao cấp gì nhưng trang hoàng rất đẹp, người cũng không nhiều.

"Chúng ta chỉ ăn một bữa đơn giản thôi." Sau khi ngồi xuống, viện trưởng Trâu không vội. Trước tiên ông hỏi về một vài tình huống trong khoa của Diêu Trạm, sau đó âm thầm chuyển chủ đề sang đời tư của bác sĩ Diêu là hắn đây.

"Ngày nào cậu cũng bận tới nỗi về trễ, không ăn nỗi một miếng cơm nóng, tội quá."

Diêu Trạm cười xấu hổ: "Cũng tạm thôi ạ, bình thường cháu cũng chỉ ăn cơm ở căn tin xong lại đi, thỉnh thoảng muộn quá thì không ăn uống gì cả, vừa về đã ngả đầu ngủ mất."

Viện trưởng Trâu gật đầu: "Ý cậu là nếu trong nhà có một người chờ cậu ở bên cậu, thì cuộc sống có thể sẽ dễ chịu hơn rồi."

Diêu Trạm rất muốn nói rằng cuộc sống hiện tại của mình rất ổn định, hơn nữa trong nhà cũng có một người đang chờ hắn.

Nhưng chẳng đợi hắn đáp lại, viện trưởng Trâu đã mở miệng: "Tiểu Diêu à, tôi vẫn luôn rất xem trọng cậu, mà độ tuổi của cậu cũng vừa khéo làm trụ cột vững chắc của bệnh viện nữa."

Diêu Trạm thật sự không dám nhận, bởi trong lòng hắn hiểu rõ bản thân mình là người như thế nào, không có người đàn ông nào không mong muốn mình thành công trong sự nghiệp cả. Nhưng vấn đề là nếu muốn thăng tiến thì phải hy sinh và trả giá rất nhiều, không hề đơn giản chút nào. Và hắn cũng có vài nguyên tắc mà mình không muốn phá vỡ, thỉnh thoảng hắn thà ở lại khoa nhi làm một bác sĩ "Dỗ trẻ" còn hơn.

"Cậu rất có năng lực, cũng có cách đối nhân xử thế của riêng mình, rất tốt." Viện trưởng Trâu câu trước thì khen hắn, câu sau đã bất ngờ thay đổi: "Nhưng cậu cũng hơn ba mươi rồi, đàn ông hơn ba mươi vẫn còn độc thân, khoan nói tới những y tá đang nhung nhớ cậu ở bệnh viện, nhưng mấy tin đồn gần đây… Cậu cũng hiểu mà nhỉ?"

Diêu Trạm đang cầm chai rượu định dùng nó để chặn miệng viện trưởng Trâu, ai ngờ câu nói của đối phương đã trực tiếp làm hắn sững người.

"Viện trưởng à, cháu thật sự vẫn chưa hiểu." Diêu Trạm chẳng hiểu gì sất: "Tin đồn gì?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!