Chương 25: (Vô Đề)

"Không có gì, vừa rồi tâm trạng của người nhà một bệnh nhân hơi kích động ấy mà." Nhìn ánh mắt lo lắng của Khuất Ý Hành, tâm trạng hắn cũng tốt hơn một chút. Hắn nghiêng người nói bên tai Khuất Ý Hành: "Lo cho tôi à? Đau lòng cho tôi hửm?"

Trước giờ Khuất Ý Hành không biết hóa ra h@m muốn tình d ục của mình lại mạnh đến vậy. Độc thân mấy năm rồi cũng đâu phải chưa từng nghĩ tới, nhưng sau khi tự mình giải quyết anh càng cảm thấy buồn tẻ hơn, có lúc còn thật sự nghi ngờ rằng chẳng bao lâu nữa mình sẽ lãnh cảm mất.

Nhưng từ sau khi gặp Diêu Trạm, ngay cả khi cơ thể không được khỏe do l@m tình thường xuyên thì anh vẫn không ngừng kề sát vào đối phương, đòi hỏi càng nhiều, làm hư anh cũng không sao.

Trước kia anh từng đọc qua một quyển sách, đó là một nhân vật trong sách, quanh năm sống trong áp lực nên ***** để xả stress. Người đó nói: Có thể sẽ không ai hiểu, nhưng những lúc *****, ta có thể phóng thích nỗi sợ và nỗi bất an của mình.

Khi đó Khuất Ý Hành thật sự không hiểu được, ngược lại, anh sẽ vô cùng lo lắng vào những lúc như thế này. Nhưng hiện tại, giây phút anh làm chuyện đó với Diêu Trạm một cách không tiết chế thì anh dường như đã hiểu ra.

Con người luôn muốn gửi gắm cảm xúc vào một thứ gì đó, khi một người không thể chịu đựng những cảm xúc của mình, họ sẽ tìm một nơi để chúng sống nhờ. Đàn ông dùng việc ***** để gửi gắm tinh thần của mình, còn nơi để anh gửi gắm tinh thần, không phải là l@m tình, mà là Diêu Trạm.

Khuất Ý Hành đã rõ, ngay cả khi trước đó anh không hiểu thì hiện tại đã rõ ràng.

Không ai là ngu ngốc cả. Ở độ tuổi này, rất nhiều chuyện tuy nói là không hiểu nhưng thật ra chỉ là không muốn thừa nhận mà thôi, khi Khuất Ý Hành không còn khúc mắc gì về mình nữa, cuối cùng anh cũng có thể thú nhận rằng mình thích Diêu Trạm.

Nhưng anh quyết định sẽ không nói.

Trên đường về hai người đều vội vã không thôi, đến tầng dưới khu chung cư rồi, Diêu Trạm vừa dừng xe đã lập tức tiến đến hôn Khuất Ý Hành.

Giờ này cũng đã muộn nên trong chung cư khá ít người, nhất là nơi đậu xe. Bên cạnh là quảng trường nhỏ, lúc này người đi bộ đã về hết, do đó xung quanh gần như không còn ai.

Diêu Trạm nhân lúc đang hôn anh mà chỉnh ghế ngồi lại, định sẽ làm trong xe.

Khuất Ý Hành bị hắn làm cho k ích thích, nhưng dù sao vẫn hơi xấu hổ, bèn đẩy hắn ra và nói: "Về nhà đi."

Diêu Trạm bật cười rồi hôn nhẹ lên chóp mũi anh: "Ở đây làm sao? Không thích à?"

Khuất Ý Hành lắc đầu, Diêu Trạm cũng không ép anh. Hắn chỉnh lại quần áo cho anh, hôn thêm một cái nữa rồi xuống xe.

Hành động của hắn khiến cho lòng Khuất Ý Hành ấm áp, người này chẳng hề ép buộc anh, và cũng không làm chuyện anh không muốn.

Hắn mỉm cười ngồi lại và mở cửa xe ra ngoài.

Nhiệt độ bên ngoài càng lúc càng lạnh, hắn vừa xuống xe thì lập tức cởi áo khoác của mình khoác cho anh: "Đi mau, lạnh lắm."

Diêu Trạm ôm anh, cả hai cùng chạy về nhà trong làn gió đêm mùa thu.

Trong nháy mắt ấy, Khuất Ý Hành bỗng cảm giác như mình đã sống ở đây từ rất lâu, sớm chiều ở chung với Diêu Trạm, ngày ngày cùng nhau rời giường cùng nhau ngủ, thỉnh thoảng lại ra ngoài tản bộ, trời lạnh thì chạy về nhà.

Đây là cuộc sống bình thường và khó có được nhất mà anh có thể tưởng tượng. Nếu may mắn, anh hy vọng một ngày nào đó mình sẽ có thể có một cuộc đời thật bình dị và đáng quý như vậy.

Hai người làm đến hơn nửa đêm, Diêu Trạm ôm Khuất Ý Hành, cùng nhau hút một điếu thuốc.

"Haiz, cậu nói xem có phải chúng ta túng dục quá độ rồi không?" Diêu Trạm cười nhìn anh. Khuất Ý Hành rít một hơi thuốc lá, quay đi không nhìn hắn.

"Từ ngày mai phải bắt đầu tẩm bổ thôi." Diêu Trạm lại trêu anh: "Bằng không tôi sẽ chết trên người cậu trước ngày 1 tháng 10 mất."

Khuất Ý Hành bị hắn nói mà mặt đỏ bừng. Thật ra bản thân anh cũng biết cả hai hơi quá trớn, điều này không tốt cho cơ thể chút nào, nhưng việc trong lòng anh hiểu rõ không đồng nghĩa với việc Diêu Trạm có thể nói ra.

Anh muốn phản bác, nhưng chẳng biết phải nói gì.

"Điếu thuốc này không dễ hút đâu." Diêu Trạm đưa điếu thuốc vào miệng anh: "Cậu hút một hơi rồi đến tôi."

"Chẳng phải không dễ hút sao?" Khuất Ý Hành trực tiếp cầm điếu thuốc trong tay hắn: "Vậy thì đừng hút."

Diêu Trạm cười, cắn nhẹ lỗ tai anh và nói: "Cậu hút một hơi rồi đưa tôi, là hút được ngay."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!