Khu vực này chỉ có đèn cảm biến lúc sáng lúc tắt, người không biết chắc sẽ sợ tới mức quay đầu bỏ chạy khi nhìn thấy ánh đèn này vào buổi tối. Nhưng trên thực tế, nguyên do ánh đèn chập chờ, là vì dưới đèn có hai người đang tìm kiếm những hồi ức mà họ từng dừng chân nơi đây vào mười lăm năm trước.
–
Vào mùa thu, thành phố C thường rất lạnh khi về đêm. Diêu Trạm vốn muốn đưa Khuất Ý Hành đi dạo, hai người tản bộ vào buổi tối sẽ rất lãng mạn, nhưng thấy người nọ lạnh nên hắn đã dứt khoát lái xe đi ăn.
Cách đây rất lâu Diêu Trạm từng nghe một bài hát, bài hát viết rằng tình yêu của mọi người đến cùng cũng chỉ là ăn và ngủ, ngày qua ngày, cứ thế lặp đi lặp lại.
Nếu vậy thì hắn và Khuất Ý Hành cũng chẳng khác gì đang yêu nhau rồi.
Diêu Trạm đưa Khuất Ý Hành đến một nhà hàng mình thường đến, ông chủ và hắn đều quen biết nhau, thấy hắn liền tự mình cầm thực đơn tới.
"Bác sĩ Diêu, lâu rồi không gặp cậu."
Diêu Trạm bèn cười: "Bận ấy mà."
"Bác sĩ như các cậu vất vả quá rồi." Ông chủ hỏi: "Anh chàng đẹp trai này là bạn cậu à?"
Diêu Trạm nhìn Khuất Ý Hành cười: "Phải, bạn thân."
Ông chủ vừa nghe hắn nói câu này thì lập tức hăng hái: "Hiếm khi bác sĩ Diêu dẫn bạn đến nha, bữa cơm này tôi mời."
"Đừng mà anh Từ, anh như vậy thì sau này tôi không đến đâu."
Khuất Ý Hành nghe hai người trò chuyện, không ngờ nhân duyên của Diêu Trạm lại tốt đến vậy, ngay cả ông chủ tiệm cơm cũng niềm nở với hắn. Phải biết rằng Diêu Trạm hồi còn đi học vào mười lăm năm trước, ánh mắt luôn mọc trên đỉnh đầu, nhìn ai cũng chướng mắt cả.
Thời gian thật sự có thể thay đổi một người.
Diêu Trạm bảo Khuất Ý Hành gọi món, nhưng anh lắc đầu: "Hay là cậu gọi đi, tôi không biết nên gọi gì cả."
Cuối cùng, Diêu Trạm gọi vài món đặc sản mà mình cho là rất ngon, ông chủ bèn nói: "Hai người chờ chút nhé, vì bác sĩ Diêu và bạn cùng đến nên tôi sẽ tự mình xuống bếp nấu cho hai người."
Khuất Ý Hành cười và nói cảm ơn, sau khi thấy ông chủ đi mới nói: "Ông chủ này niềm nở quá."
Diêu Trạm: "Tính tình anh Từ rất tốt. Lúc trước tôi hay đến đây ăn cơm, sau đó có một lần sắp đến Tết Nguyên Đán, con gái anh ấy bất ngờ ngã bệnh nhưng bệnh viện thì phải xếp hàng đăng ký nên đã gọi cho tôi. Hôm đó tôi đúng lúc nghỉ làm nên có đến xem thử, thật ra cũng chẳng phải bệnh tật gì nghiêm trọng. Trẻ con ấy mà, gió thổi cỏ lay một chút là không chịu nỗi, thế là tôi kê đơn thuốc rồi cùng đến phòng khám chích ngừa.
Nhờ chuyện này mà anh Từ cứ nhớ mãi, lần nào đến cũng không lấy tiền hoặc tặng cho vài món, nói thật, nếu không phải là cậu thì tôi cũng không dẫn ai đến đâu."
Khuất Ý Hành vẫn còn nhớ một Diêu Trạm hở tí là nổi nóng mỗi khi giảng bài cho mình thuở trước, không ngờ con người này giờ đây đã trở thành một bác sĩ nhân từ như vậy.
"Không nhìn ra."
"Không nhìn ra gì?"
Khuất Ý Hành mỉm cười, nụ cười tỏa sáng dưới ánh đèn màu cam trông thật dịu dàng. Anh nói: "Trước đây cậu trong mắt tôi không phải như vậy."
"Ôi chao." Diêu Trạm cũng cười: "Vậy cậu nói xem, trước kia tôi là kiểu người gì trong mắt cậu?"
Hai người rất ít khi nhớ lại chuyện xưa một cách nghiêm túc, lúc này Khuất Ý Hành bỗng thấy thật bùi ngùi.
"Hồi đó tôi học hành không giỏi, nhất là môn Toán, Thiệu Uy đã kéo cậu đến dạy bù cho tôi vào những ngày nghỉ." Khuất Ý Hành hỏi: "Cậu còn nhớ chứ?"
Diêu Trạm đương nhiên còn nhớ. Lúc đó bọn họ đang học lớp 12, Diêu Trạm bị Thiệu Uy kéo đến trường đúng vào ngày sinh nhật lần thứ 18 của mình, mặc cho hắn cứ hậm hực không chịu.
Cũng chính ngày đó, lần *****ên hắn chú ý đến học sinh mỹ thuật với độ tồn tại cực thấp trong lớp này. Bởi vì Khuất Ý Hành chỉ có thời gian nửa tuần để đến trường học, thời gian còn lại là để chuẩn bị cho kỳ thi mỹ thuật, thế nên Diêu Trạm chưa từng nhìn trực tiếp vào anh.
Sau đó có một ngày, Thiệu Uy bận việc không đến được, buổi học phụ đạo chỉ còn lại hai người là Diêu Trạm và Khuất Ý Hành. Cũng chính lần ấy, hai người đã làm chuyện đó lần *****ên.
Vì vậy, Diêu Trạm không thể không nhớ được.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!