Chương 23: (Vô Đề)

Khuất Ý Hành nhìn những đám mây lớn bên ngoài rồi từ từ nhắm mắt, tưởng tượng mình và Diêu Trạm đang l@m tình giữa độ cao ba mươi ngàn thước Anh, trong toilet nhỏ hẹp của máy bay, kề sát đối phương.

Mùa thu ở thành phố khác vừa mưa vừa lạnh, nhưng bên chỗ Khuất Ý Hành thì không. Cuối tháng 9, trời vẫn oi bức sau những trận mưa.

Trong kỳ nghỉ Tết Trung thu vào ngày 20, Đậu Úc Thông và người bạn bí ẩn kia ra ngoài chơi, Khuất Ý Hành cũng chuẩn bị đến thành phố C tìm Diêu Trạm.

Hai người vốn hẹn nhau qua ngày 1 tháng 10, nhưng Diêu Trạm nói lúc nào cũng như nhau, chẳng bằng đi sớm một chút để tránh ra ngoài vào giờ cao điểm trong kỳ nghỉ ngày 1 tháng 10.

Khuất Ý Hành cũng thấy có lý, nếu bắt anh phải đối mặt với nhiều người như thế vào ngày đó thì chắc anh đã quay xe về ngay khi vừa đến sân bay rồi.

Sau khi thu dọn hành lý đơn giản, Khuất Ý Hành không nói cho Đậu Úc Thông biết mình đi đâu, người nọ vừa bước ra cửa thì mình cũng bước theo ra ngoài.

Anh mang hành lý rất ít, vì anh không định ở lâu dài.

Trên đường đến sân bay, Khuất Ý Hành càng nghĩ càng cảm thấy bản thân thật buồn cười. Ngộ nhỡ người ta chỉ khách sáo mà anh lại coi là thật thì sao đây?

Nhưng nếu trở về vào lúc này thì anh lại không muốn.

Nhìn taxi càng lúc càng đến gần sân bay, Khuất Ý Hành nhắm mắt, không lo lắng vớ vẩn nữa.

Bên phía Diêu Trạm,

Lúc hắn ngồi trong một quán cà phê ở sân bay để nhắn tin cho Khuất Ý Hành, đối phương thậm chí còn chưa đăng kí.

Đương nhiên Diêu Trạm không thể nói cho đối phương biết rằng mình nóng lòng muốn gặp anh đến mức nào, chỉ bảo: Tôi sẽ đến đón cậu, yên tâm đi.

Loại suy nghĩ này rất thú vị, Diêu Trạm ngẫm lại, hình như hơn mười năm rồi mình chưa từng có cảm giác này.

Ba mươi mấy tuổi rồi còn chơi trò yêu thầm, buồn cười thật.

Việc máy bay cất cánh hay hạ cánh luôn khiến Khuất Ý Hành cảm thấy căng thẳng một cách khó hiểu, và anh đã dành hơn hai tiếng đồng hồ bay trên không để tự hỏi rốt cuộc ý nghĩa của chuyến du lịch này là gì.

Trước giờ anh nào phải kẻ sẽ bị tình cảm làm mụ mị đầu óc, nhưng lần này, đối phương thậm chí còn chưa làm gì anh thì anh đã nhảy vào vòng xoáy trước.

Làm gì có bạn giường nào như anh, mới không gặp bao lâu đã nhớ nhung như thể trôi qua một thế kỷ rồi ấy.

Khuất Ý Hành nhìn những đám mây lớn bên ngoài rồi từ từ nhắm mắt, tưởng tượng mình và Diêu Trạm đang l@m tình giữa độ cao ba mươi ngàn thước Anh, trong toilet nhỏ hẹp của máy bay, kề sát đối phương.

Rất mới mẻ, rất k ích thích.

Máy bay vừa đáp xuống thì anh lập tức mở điện thoại, vốn tưởng lát nữa là có thể gặp Diêu Trạm, nhưng nào ngờ tin nhắn lại hiển thị: Thật sự xin lỗi, tạm thời tôi phải về đơn vị rồi, tôi sẽ gửi địa chỉ nhà cho cậu, tự cậu đến đó nhé. Nếu đến rồi mà tôi vẫn chưa về thì cứ đến quán cà phê ngoài khu chung cư chờ tôi, thật sự xin lỗi.

Anh nhìn những dòng chữ trên, có thể cảm giác được đối phương thật sự thấy có lỗi, nhưng anh cũng rất khó chịu trong lòng.

Thời điểm anh kéo hành lý ra ngoài, anh thậm chí không muốn ngẩng đầu nhìn những người đưa đón nhau ở sân bay. Bởi trong đó không có Diêu Trạm — người mà lẽ ra nên có mặt ở đó.

Khuất Ý Hành tự thấy mình làm kiêu lố trớn, một người đàn ông đã hơn ba mươi tuổi thế mà lại so đo mấy chuyện vặt vãnh này.

Anh đi được một đoạn thì nhận ra mình đã ở cuối lối ra.

"Chào buổi chiều."

Khuất Ý Hành dừng bước, lúc ngẩng đầu thì trông thấy Diêu Trạm đang nở nụ cười đứng trước mặt mình.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!