Trước đây thì chưa nhận ra, nhưng bây giờ Diêu Trạm phát hiện đôi khi giọng nói của người trong lòng mới là liều thuốc tốt. Khuất Ý Hành nói chuyện với hắn, bệnh tật gì hắn cũng khỏi.
–
Hễ là náo nhiệt thì sẽ có một ngày thủy triều xuống.
Cũng như khi Diêu Trạm đến, hắn cũng đã cầm vé máy bay rời đi.
Hắn đi rồi, Khuất Ý Hành lại quay về sinh hoạt ban đầu, ngủ sớm dậy sớm, ăn cơm đúng giờ, nằm lì ở nhà cả ngày, đối diện với tấm vải thô trống không bằng bộ dạng lôi thôi lết thếch.
Buổi tối tiễn Diêu Trạm đi, Khuất Ý Hành đã đồng ý lời đề nghị của thầy, quyết định chuẩn bị tác phẩm để tham gia triển lãm. Không phải vì bất cứ điều gì khác, mà chỉ là không có việc để làm.
Có lúc, sau khi trải qua một số việc, danh và lợi đã chẳng còn quan trọng với một số người nữa. Khuất Ý Hành biết đã lâu lắm rồi mình không có bức vẽ nào được gọi là tác phẩm, thế nên lúc này anh không xác định được liệu mình có thể đạt được trình độ nào.
Anh có thời gian ba tháng để chuẩn bị, sau ba tháng sẽ hết hạn và anh phải tranh thủ cho ra tác phẩm trước khi hết hạn.
Nhưng ba ngày rồi, anh vẫn chưa vẽ được nét nào.
Đậu Úc Thông thấy Khuất Ý Hành lại bắt đầu trầm mặc thì có chút lo lắng.
"Anh nè, không thì anh ra ngoài dạo chút đi." Cậu hỏi: "Anh uống rượu không? Em đi mua một ít về."
Đậu Úc Thông còn tưởng anh mình đột nhiên như vậy là do Diêu Trạm rời đi.
"Qua Tết Trung thu em sẽ được nghỉ mấy ngày, nếu không hai đứa mình ra ngoài chơi đi?"
Khuất Ý Hành nhớ đến chuyến du lịch ngày 1 tháng 10 do mấy người trong group lớp lên kế hoạch, không ngờ mới đây đã sắp đầu tháng 9.
Người ta nói kim thu tháng 9, thế nhưng nhiệt độ ở thành phố này bây giờ chẳng khác gì hồi tháng 8, vẫn nóng chết người, không tha cho ai.
"Nói sau đi." Khuất Ý Hành vẫn chưa có linh cảm cho tác phẩm, anh thật sự không có tâm trạng để bàn chuyện này.
Đậu Úc Thông đã vắt óc dụ dỗ anh mình suốt mấy ngày trời nhưng vẫn hoàn toàn vô ích. Anh cậu thì trốn trong phòng, cậu thì nằm sấp trên sofa nghĩ: Diêu Trạm đang làm gì nhỉ? Tại sao vẫn chưa hỏi thăm ông anh trai đáng thương kia?
—
Diêu Trạm đang bận.
Sau khi trở về, hắn thật sự không cách nào liên lạc với Khuất Ý Hành. Không phải không muốn liên lạc, mà thật sự bận tới mức gần như không được nghỉ.
Hôm đó vốn là xuống máy bay rồi sẽ đi ăn với cha con Thiệu Uy, kết quả vừa đi được nửa đường, mùi cơm còn chưa được ngửi thì đồng nghiệp đã gọi tới.
Mọi người đều biết hắn sẽ trở về ngày hôm nay, nên trực tiếp gọi hắn về đơn vị.
Tập thể nhà trẻ bị ngộ độc thức ăn, bận tới nỗi hắn chẳng rõ hôm nay là ngày gì.
Chuyện này rất ầm ĩ, trong bệnh viện không chỉ đông nghẹt phụ huynh của bọn trẻ, mà phóng viên từ các toàn soạn và đài truyền hình cũng đổ xô ở hành lang.
Bệnh viện ghét nhất là mấy chuyện này, vốn đã loạn lắm rồi, mấy người này còn đến thêm phiền.
Diêu Trạm thấy ai cũng cau có mặt mày, còn thường xuyên bị bao vây hỏi này hỏi nọ nên cũng khó chịu. Mấy ngày kế tiếp, hắn nhức đầu tới nỗi phải uống thuốc mới có thể tiếp tục công việc.
Khó khăn lắm mới hết bận, phóng viên đã rời đi, cuối cùng Diêu Trạm cũng có thể về nhà tắm rửa thay quần áo.
Hắn nhớ lại những lời bạn trai cũ từng nói, họ nói hắn bận quá, yêu đương với hắn mà cứ như chồng còn sống đã phải thủ tiết[1] vậy.
Lời nói tuy khó nghe nhưng nói có lý, Diêu Trạm bỗng không dám liên lạc với Khuất Ý Hành nữa.
Hắn ngủ một giấc ở nhà, lúc tỉnh lại thì trời đã tối. Thiệu Uy gọi đến hỏi hắn muốn ăn cơm chung không, tiện thể hỏi xem đã sắp xếp thế nào cho ngày 1 tháng 10 rồi.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!