Đây là lần *****ên Diêu Trạm có cảm giác như thế này, không muốn rời khỏi một nơi, không muốn rời xa một người.
–
Thời gian nghỉ ngơi bao giờ cũng ngắn ngủi, Khuất Ý Hành đã sớm ý thức được điều này.
Buổi chiều ngày hôm nay trôi qua quá chậm cũng quá nhanh, anh luôn cảm thấy trong mỗi động tác, mỗi câu thoại của cả hai đều giống như một thước phim dài, khiến cả thế giới được kéo dài một cách thật chậm và đầy trữ tình, tưởng chừng như tất cả tình tiết đều được kéo dài vô hạn, nhưng trên thực tế, bộ phim này chỉ tổng cộng vài tiếng ngắn ngủi.
Vào lúc chạng vạng, Khuất Ý Hành nhắn cho Đậu Úc Thông, bảo rằng đêm nay anh cũng không trở về.
Đậu Úc Thông chỉ gửi cho anh một mặt cười thần bí rồi không nói gì thêm.
Lúc tắt điện thoại, Khuất Ý Hành nhìn thời gian, vô thức đếm xem mình và Diêu Trạm còn bao nhiêu thời gian ở bên nhau.
Trong cái đêm cuối cùng này, Diêu Trạm dịu dàng đến nỗi suýt nữa làm Khuất Ý Hành tan chảy. Rõ ràng đã bên nhau nhiều ngày qua, nhưng cứ như làm thế nào cũng không đủ.
Phía sau của Khuất Ý Hành không thoải mái, nhưng nhờ Diêu Trạm săn sóc tận tụy, cuối cùng hai người vẫn cùng nhau hưởng thụ sự sung sướng dễ dàng nhất và cũng khó cảm nhận nhất.
Diêu Trạm khẽ vuốt mái tóc thấm ướt mồ hôi của Khuất Ý Hành và hỏi: "Mệt không?"
Khuất Ý Hành cười, cười đến nỗi nước mắt tràn ra khóe mắt.
"Chút chút."
Anh nhích lên trước, cả hai cứ thế ôm nhau, ấy thế mà mở mắt đến hừng đông.
Đây là lần *****ên Diêu Trạm có cảm giác như thế này, không muốn rời khỏi một nơi, không muốn rời xa một người.
Thật là kì diệu, bọn họ đã xa cách mười lăm năm, tính ra những ngày ở bên nhau cũng chỉ năm, sáu ngày. Nhưng hắn lại động lòng với anh như thế, cảm giác này chưa từng có bao giờ.
Kỳ thật hắn rất muốn nghiêm túc ngẫm lại, rốt cuộc có phải mười lăm năm trước hắn đã có ý với Khuất Ý Hành như lời Thiệu Uy nói hay không, chẳng qua khi ấy bản thân vẫn chưa nhận ra, đến tận những năm sau, hạt giống tình cảm vẫn luôn ở đó, chỉ là từ từ lớn dần, chậm chạp không lớn thành cây giống, thế nên không biết được tên ai đã khắc trên thân cây.
Nhưng hắn không có thời gian để nghĩ nhiều, bởi bây giờ hắn đang bận khắc ghi mọi thứ về Khuất Ý Hành.
"Tôi có một thứ muốn tặng cậu." Hơn 6 giờ, cả hai rời giường thu dọn, sau khi Khuất Ý Hành mặc quần áo đã nói: "Thời gian vẫn còn kịp, chúng ta về nhà của tôi một chuyến đi."
Diêu Trạm rất vui mừng, bởi hắn đoán được thứ mà Khuất Ý Hành sẽ tặng hắn.
Cả hai kéo vali đến nhà Khuất Ý Hành, vừa vào cửa đã thấy Đậu Úc Thông vẫn chưa đi.
"Ồ, đây là chuẩn bị vào ở sao?" Đậu Úc Thông nhìn vali của Diêu Trạm bèn thuận miệng trêu đùa.
"Tôi cũng muốn lắm." Diêu Trạm đùa với cậu: "Nhưng lát nữa phải lên máy bay rồi, phải về thôi."
Đậu Úc Thông nhìn hắn một cách sáng tỏ, rồi ngoái đầu nhìn anh trai mình đang đi vào phòng ngủ.
"Đáng tiếc."
"Đáng tiếc cái gì?" Diêu Trạm hỏi.
"Không có gì." Hôm nay Đậu Úc Thông tăng ca nên sắp không kịp giờ rồi. Cậu nhanh chóng thu dọn đồ đạc rồi ra cửa, trước khi đi cậu hỏi Diêu Trạm: "Anh đẹp trai, sau này anh lại đến chứ?"
Diêu Trạm thoáng chần chừ: "Có lẽ."
"Vậy được, anh phải giữ lời đấy." Đậu Úc Thông chạy đi, để lại Diêu Trạm đang tự hỏi có phải Khuất Ý Hành đã nói gì với Đậu Úc Thông hay không.
Lúc Khuất Ý Hành đi ra có cầm theo một ống đựng tranh màu đen, anh ngượng ngùng đưa cho Diêu Trạm và nói: "Thật ra đây cũng chẳng phải thứ đáng giá gì, cũng không quan trọng, cậu không thích thì có thể…"
"Làm sao cậu biết tôi không thích?" Diêu Trạm cười nhận lấy: "Tôi phải trở về ngắm thật kĩ đã."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!