Chương 20: (Vô Đề)

Những năm cậu có người yêu, cậu dốc lòng, từ đầu đến cuối cậu đều cho rằng nếu đã có người yêu thì nhất định phải nghiêm khắc với bản thân, đó là sự tôn trọng dành cho đối phương. Bởi vậy mà mấy năm qua, người yêu luôn là bạn tình duy nhất của cậu.

Lúc trời mưa, Khuất Ý Hành cũng đang hút thuốc ngoài ban công. Trong nhà chỉ còn điếu thuốc cuối cùng, còn là Đậu Úc Thông mua cho.

Đã 8 giờ rồi mà Đậu Úc Thông vẫn chưa về, anh là vì đối phương mới từ chối lời mời của Diêu Trạm.

Đương nhiên, anh nghĩ thỉnh thoảng từ chối một lần cũng tốt. Mấy ngày nay hai người có quá nhiều thời khắc riêng tư rồi, trông chẳng khác gì một đám lửa cháy bập bùng vậy, thế nên đây chính là thời điểm để bình tĩnh lại.

Trời mưa rất to, nhưng nhiệt độ lại không thấp. Anh nhìn ra ngoài, thấy xe của Đậu Úc Thông đã đậu dưới lầu.

Lúc Đậu Úc Thông vào nhà, Khuất Ý Hành đã bóp tắt điếu thuốc và bắt đầu nấu cơm cho cậu. Cậu thay giày rồi hùng hổ vào nhà thay quần áo.

"Cơn mưa này nói đổ là đổ!" Đậu Úc Thông cầm khăn lau tóc: "Em chỉ đi từ bãi đậu xe đến cửa lầu có vài bước chân mà sắp ước nhem luôn rồi."

"Ai bảo em không đem theo dù." Khuất Ý Hành bảo cậu: "Lát nữa ăn cơm rồi, em mau dọn dẹp đi."

"Lúc đầu có mà." Đậu Úc Thông lẩm bẩm một tiếng rồi không nói nữa.

Cậu vào phòng bếp, ngồi cạnh bàn ăn, hỏi anh trai mình: "Chuẩn bị thẳng thắn rồi sao? Thẳng thắn với người nhà sẽ được khoan hồng."

Khuất Ý Hành cười hỏi: "Làm sao? Nếu anh không thẳng thắn, em sẽ nghiêm trị anh? Nghiêm trị như thế nào?"

"Thế cũng không được, cùng lắm thì em mất ngủ vài ngày thôi." Đậu Úc Thông nói: "Em thật sự cảm thấy quái lạ, cái radar phân biệt đồng loại của em dùng rất tốt, sao đến phiên anh lại bị hỏng chứ?"

Nói đến đây, Khuất Ý Hành cũng cảm thấy thú vị.

Diêu Trạm và Đậu Úc Thông chỉ gặp một lần đã nhìn ra đối phương là gay, chỉ mình anh, mấy năm trời mà Đậu Úc Thông chưa từng nhận ra, điều này chứng tỏ điều gì? Anh chưa đủ gay à?

"Thật ra anh và cậu ấy thật sự không có gì." Khuất Ý Hành lùa rau vào đĩa rồi đến xới cơm cho Đậu Úc Thông: "Quan hệ giữa anh và cậu ấy hồi đi học cũng khá tốt, nhưng mấy năm rồi không liên lạc. Lần trước chẳng phải anh đến dự tang lễ của một người bạn cùng lớp ư, đúng lúc gặp lại nên đã liên lạc."

Anh kể lại một cách rất nhẹ nhàng, hoàn toàn không nói đến trọng điểm. Nhưng Đậu Úc Thông lại chẳng phải kẻ dễ gạt, cái Aura mà khi hai người này gặp nhau khiến cho cậu dù ngốc đến mấy cũng nhìn ra được là có vấn đề.

"Anh ta thích anh hay anh thích anh ta?" Đậu Úc Thông hỏi: "Hay hai người đang mập mờ? Hoặc hai bên yêu thầm hửm?"

"Thật sự không có." Khuất Ý Hành cười: "Chỉ là…"

Anh bỗng do dự có nên nói hay không, luôn cảm thấy có chút xấu hổ.

"Hai người ngủ chưa?"

Mọi người đồn rằng cuộc sống trong giới đồng tính rất nát, giao du hỗn tạp. Bên cạnh Đậu Úc Thông cũng có không ít những người bạn bất minh, tuy không tính là lạm giao, nhưng không được chừng mực cho lắm.

Nhưng nói đi cũng phải nói lại, có ai lại cản trở các mối quan hệ anh tình tôi nguyện của mấy người trưởng thành cơ chứ?

Những năm cậu có người yêu, cậu dốc lòng, từ đầu đến cuối cậu đều cho rằng nếu đã có người yêu thì nhất định phải nghiêm khắc với bản thân, đó là sự tôn trọng dành cho đối phương. Bởi vậy mà mấy năm qua, người yêu luôn là bạn tình duy nhất của cậu.

Cậu sẽ xem thường những kẻ ngoại tình, chỉ những kẻ không có bạn đời mới hoàn toàn có quyền ngủ với người khác.

Cậu cho rằng mình có thể hiểu được và cũng có thể chấp nhận.

Khuất Ý Hành nghe cậu hỏi liền một mạch, nhưng không đáp.

Anh trầm mặc, hiển như Đậu Úc Thông cũng hiểu được: "Thế thì từng ngủ rồi."

Cậu bưng chén cơm và ăn một hơi: "Tài nghệ của anh tiến bộ rồi đó."

Khuất Ý Hành giương mắt nhìn cậu, chẳng nói gì.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!