"Lúc hắn hỏi câu này, đôi mắt không sáng trong cũng không quá nồng vì men say, mà ngữ điệu kia lại hệt như cái móc câu, câu lấy dây thần kinh nào đó của Khuất Ý Hành."
–
Mười lăm năm không gặp, Khuất Ý Hành hơi bỡ ngỡ với giọng của Diêu Trạm.
Thời điểm hai người che dù đi ra ngoài nghĩa trang, anh bỗng nhớ phòng tập thể dục trước đây, là Diêu Trạm tìm anh trước.
Ban đầu anh rất hoảng, nhưng vài giây sau thì biết mình nên làm gì và muốn làm gì.
Năm đó bọn họ chỉ mới nhiêu tuổi, tất cả đều làm việc bằng kích động.
Những lời mà Diêu Trạm dán bên tai anh cũng bất chợt tràn ra trong ký ức hệt như biển sâu, lúc đó Diêu Trạm dựa vào anh nói: "Cậu gầy quá."
Nhớ lới câu này, cả người Khuất Ý Hành như bị điện giật. Anh không dám nghĩ, bèn giơ tay xoa cổ, cố gạt bỏ những hồi ức trong đầu này.
Họ theo mọi người đến cổng lớn, Thiệu Uy chào nói mấy người bạn cũ đã lâu không gặp, tiện thể tụ họp luôn.
Lớp trưởng rốt cuộc vẫn là người thích lo liệu, sau khi sắp xếp mọi người lên xe, cuối cùng chỉ còn lại Khuất Ý Hành và Diêu Trạm vẫn đứng im đó.
"Hai người làm gì thế! Lên xe!" Thiệu Uy chợt nghĩ đến điều gì, bèn hỏi Diêu Trạm: "Cậu lái xe tới à?"
Diêu Trạm chỉ sang đường đối diện: "Bên kia kìa, hai chúng tôi không đi đâu, có chút việc rồi."
Thiệu Uy hơi bất ngờ: "Hai người có việc gì? Có việc cũng phải ăn một bữa chứ, ăn xong hẵng đi."
Khuất Ý Hành hơi ngại, anh không muốn đi, nhưng cũng không biết nên từ chối thế nào.
Sao với việc liên quan cùng những người khác, thì việc một mình ăn bữa cơm với Diêu Trạm vẫn khiến anh dễ chấp nhận hơn.
Thiệu Uy vẫn đang thúc giục: "Đi thôi!"
Diêu Trạm nhíu mày: "Hôm khác đi, thật sự có việc mà."
Anh ngoái đầu nhìn thoáng qua Khuất Ý Hành đứng phía sau: "Chúng ta đi trước?"
Khuất Ý Hành gật đầu xin lỗi với Thiệu Uy rồi đi cùng Diêu Trạm.
Thiệu Uy ở sau lưng họ mắng Diêu Trạm một câu, nói Khuất Ý Hành khó lắm mới đến được, đến cả ăn cơm cũng không để người ta ăn.
Khuất Ý Hành vừa tốt nghiệp đại học đã rời khỏi thành phố này, lúc ấy mẹ anh vừa tái hôn, sau khi anh lên đại học thì chưa từng trở về.
Ở bên này rất tốt, có thể tìm một đường bên rìa thành phố. Đa số các bạn học thời cấp 3 đều sinh ra và cắm rễ tại thành phố này, chẳng hạn như Thiệu Uy, như Xa Hạo, như Diêu Trạm.
Thế nên, trong mười lăm năm Khuất Ý Hành biến mất khỏi thế giới của họ, kỳ thực đám Thiệu Uy vẫn luôn liên lạc, thậm chí quan hệ còn khá tốt.
Khuất Ý Hành đi đằng sau Diêu Trạm, khi quay đầu thì những người đó đã lên xe cả rồi.
Diêu Trạm kéo cửa xem bảo anh lên, lúc đóng dù anh đã bất cẩn vẫy nước lên người đối phương.
Ngày mưa chính là những thứ phiền não.
Lên xe, Khuất Ý Hành để dù dưới chân rồi mới thắt dây an toàn, Diêu Trạm hỏi: "Rất lâu rồi không trở về nhỉ?"
Lúc nói chuyện, Diêu Trạm lấy hộp thuốc ra đưa cho Khuất Ý Hành.
Khuất Ý Hành rút ra một điếu, sờ sờ túi nhưng không tìm thấy bật lửa.
Anh cũng không thường xuyên hút thuốc, chỉ khi nào chạy bản thảo hoặc những lúc phiền lòng mới hút hơi nhiều.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!