Hắn nhìn màn mưa bên ngoài, hút thuốc, thầm nghĩ không biết đêm nay khi Khuất Ý Hành nằm một mình trên giường, liệu có nhớ đến hắn hay không.
–
Diêu Trạm đi học rồi, Khuất Ý Hành ở nhà nhìn bức tranh đang vẽ dở đến ngẩn người.
Anh chẳng còn cảm giác gì nên không thể vẽ tiếp nữa rồi.
Trước đây khi còn đi học, mọi người luôn thích nói đùa. Nói rằng có người tuổi nghề quá ngắn[1], có người càng già càng nổi tiếng, nhưng mà nghề của họ là dựa vào linh cảm, khi không có linh cảm, kỹ xảo có xuất sắc đến mấy cũng chỉ là cái vỏ rỗng tuếch, "Đẹp thì đẹp đấy, nhưng không hề có linh hồn".
Những thứ không có linh hồn chính là những thứ xấu xí, là thứ chẳng đáng để miệt mài theo đuổi. Ai cũng muốn ngăn ngừa điều này xảy ra và cũng không muốn thừa nhận rằng bản thân không có linh cảm và linh hồn khi sáng tác.
Thật ra ai cũng đang sợ hãi.
Trước đây Khuất Ý Hành cũng sợ, sau lại không sợ nữa. Không phải vì vẫn có linh cảm, mà vì đã quen rồi.
Sau khi sự việc xảy ra vào năm đó, anh đã trực tiếp mất đi nhiệt huyết sáng tác, thậm chí chẳng còn nghĩ đến việc có linh cảm hay mất linh cảm gì đó nữa.
Hiện tại, dù có muốn cầm cọ vẽ thì cũng có lòng mà không có sức.
Tình huống này hệt như hôm qua vậy, có thể gặp mà chẳng thể tìm, dù anh biết như thế là không được, nhưng vẫn không biết nên xoay chuyển cục diện như thế nào.
Nhìn bức tranh kia mà trong đầu đều là Diêu Trạm.
Người kia không còn trên giường nữa, nhưng anh luôn cảm giác bản thân vẫn có thể ngửi thấy mùi của đối phương, mùi sữa tắm giống hệt của anh, nhưng trên người lại có thứ gì đó nhiều hơn anh.
Khuất Ý Hành nhìn lịch bàn, biết ngày Diêu Trạm rời đi càng lúc càng gần. Ngày đó càng đến gần thì anh càng lo lắng, rất hiển nhiên, anh không muốn để đối phương đi.
Điện thoại bỗng vang lên, là Đậu Úc Thông nhắn tin đến.
Đậu Úc Thông: Anh, anh ở chung với người đó?
Khuất Ý Hành biết cậu đang nói ai, bèn nhắn một câu: Anh ở nhà một mình.
Vừa gửi tin nhắn thì đối phương đã lập tức gọi tới.
Khuất Ý Hành thẳng thừng hỏi: "Tối qua em đi làm gì?"
"Ầy, anh hỏi một vấn đề xấu hổ thế này, bảo em trả lời thế nào đây!" Đậu Úc Thông cười hì hì: "Em gọi cho anh không phải để anh thẩm tra em, hôm qua anh bảo với em anh và Diêu Trạm sẽ nói chuyện vào ngày khác, nhưng em thì thấy chọn ngày không bằng gặp ngày…"
"Em gọi điện chỉ để hỏi chuyện này?" Khuất Ý Hành thấy có chút buồn cười, chẳng ai lại gọi điện thoại trong giờ làm việc chỉ để nghe hóng chuyện cả.
"Đúng vậy, em đang quan tâm anh mà." Đậu Úc Thông thôi cười và nói một cách nghiên túc: "Anh, thật ra anh cũng là gay, đúng chứ? Chỉ là không nói cho em biết."
Đối với chuyện này, Đậu Úc Thông khá là đau lòng.
Hai anh em họ đã bên nhau nhiều năm, thật sự còn thân thiết hơn cả anh em ruột. Đậu Úc Thông biết tính tình anh cậu thế nào nên suốt ngày lo lắng anh trai bị người ta bắt nạt, lo anh trai sẽ gặp phải cô gái không tốt. Kết quả thì sao, anh trai cậu chẳng những không cần cô gái nào, mà còn có đàn ông ở bên ngoài.
Cảm giác rất khó chấp nhận như kiểu bạn moi tim móc phổi đối tốt với người ta, mà người ta lại giấu giếm bí mật với bạn.
Nhưng cậu thật sự không nổi giận với Khuất Ý Hành, ai cũng có một số chuyện không muốn bộc trực, cậu hiểu, chẳng qua không muốn chấp nhận mà thôi.
"Không phải anh cố tình giấu em." Khuất Ý Hành biết chuyện này là mình sai, anh cũng sợ Đậu Úc Thông nghĩ nhiều, chẳng còn cách nào khác ngoài giải thích: "Anh chỉ không có cơ hội nói cho em biết."
Tuy rằng trong lòng cậu không thoải mái, nhưng chưa đến nỗi chuyện bé xé to[2]. Cậu đang định nói gì đó, kết quả đồng nghiệp gọi cậu đi họp.
"Buổi tối anh có ở nhà không?"
Khuất Ý Hành hơi chần chừ rồi đáp: "Ừ, chờ em về chúng ta nói chuyện tiếp."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!