Bạn giường khác với người yêu, giữa hai bên là mối quan hệ biệt lập. Những thứ gọi là "H@m muốn chiếm hữu" không nên xuất hiện giữa hai người, nhưng thật đáng tiếc, Diêu Trạm lại nảy sinh loại h@m muốn này với Khuất Ý Hành một cách không đúng lúc.
–
Diêu Trạm cảm thấy trong nhà vẫn thoải mái nhất, ở khách sạn, bất kể làm gì cũng thấy như vụng trộm.
Mặc dù rất nhiều người cho rằng cảm giác vụng trộm cấm kị sẽ khiến người ta k ích thích, rất nhiều người đều thích sự k ích thích đó. Nhưng hắn thì không, hắn càng thích ôm lấy người cho hắn cảm giác ổn định ngủ một giấc thật ngon hơn.
Đêm nay ở lại nhà Khuất Ý Hành, bọn họ không thể lăn qua lăn lại, chủ yếu là hắn chịu nổi nhưng Khuất Ý Hành thì chịu không nổi.
Hai người đã làm liên tục ba ngày, khi hắn nhìn thấy chỗ kia của Khuất Ý Hành thì bản thân cũng cảm thấy mình là tên cầm thú. Đúng là kìm nén quá lâu nên không biết chừng mực không biết tiết chế.
Sau khi hai người làm loạn trong phòng tắm một hồi bèn lau sạch rồi nằm lên giường, không khiêu thích nhau nữa mà an ổn nằm nói chuyện phiếm.
Diêu Trạm nhìn căn phòng, phòng thì không lớn, đồ đạc thì khá nhiều.
Ra giường vỏ chăn màu sẫm, rèm cửa sổ màu sẫm, tấm vải phủ trên tấm bảng vẽ ở trong phòng cũng sẫm nốt.
"Bình thường cậu vẽ tranh trong phòng này?" Lúc Diêu Trạm nói chuyện, Khuất Ý Hành đang mơ màng sắp ngủ, kết quả bị âm thanh của đối phương làm giật mình, bỗng chốc tỉnh lại.
"Ừm." Anh đáp: "Hồi trước là ở phòng khác, về sau Tiểu Thông đến nên tôi dọn qua phòng này."
Diêu Trạm trở mình, ôm người vào lòng.
Khuất Ý Hành cũng không nhăn nhó, mặc cho hắn ôm.
Kỳ thật Khuất Ý Hành rất thích cái ôm của Diêu Trạm, không muốn đẩy đối phương ra ngay cả khi nóng nực. Anh thích da thịt dán chặt nhau, nhưng không nói.
Mùi hương trên người Diêu Trạm luôn khiến anh choáng váng, và anh thích cảm giác ấy.
"Cậu thật sự rất để tâm đ ến em trai mình." Cằm Diêu Trạm gác lên chóp mũi Khuất Ý Hành: "Chẳng khác gì em trai ruột."
"Ừm, nó cũng coi tôi là anh trai ruột mà." Khuất Ý Hành sờ cái mũi hơi ngứa ngáy, đưa tay dụi dụi, sau đó bị Diêu Trạm hôn lên đầu ngón tay.
Lại là cảm giác cả người bị điện giật, tê dại đến nỗi anh ngỡ rằng có lẽ mình chẳng còn khả năng miễn dịch với Diêu Trạm nữa, luôn phản ứng trước sự trêu chọc của đối phương.
"Vậy hai người định tiếp tục sống như thế này sao?" Câu nói của Diêu Trạm mang hàm ý khác, hắn đương nhiên biết Đậu Úc Thông cũng là gay. Nhưng hai người sống chung một chỗ, sớm chiều bên nhau, dù sao cũng chẳng phải anh em ruột, ai mà biết ngày nào đó sẽ xảy ra chuyện gì?
Theo lý mà nói, chuyện này không đến lượt hắn bận tâm. Trên danh nghĩa, hoặc là nói trong mối quan hệ ngầm thừa nhận lẫn nhau, hắn và Khuất Ý Hành là bạn giường, hai người họ đã nói đủ nhiều và cũng làm chuyện đủ để vượt mức quan hệt bạn giường. Điều quan trọng nhất trong "Nguyên tắc sống chung với bạn giường" chính là không can thiệp vào đời sống của đối phương, nhưng hiện tại hắn đã biết còn cố làm sai.
"Ít nhất tạm thời cứ vậy đi." Có lẽ Khuất Ý Hành hiểu được ý của Diêu Trạm, nhưng anh không hiểu được trái tim hắn.
Khuất Ý Hành nghĩ Diêu Trạm chỉ đơn giản là lo nghĩ liệu anh và em trai mình có xảy ra chuyện gì không, nhưng trên thực tế, Diêu Trạm nghĩ còn nhiều hơn so với chuyện này.
Bạn giường khác với người yêu, giữa hai bên là mối quan hệ biệt lập. Những thứ gọi là "H@m muốn chiếm hữu" không nên xuất hiện giữa hai người, nhưng thật đáng tiếc, Diêu Trạm lại nảy sinh loại h@m muốn này với Khuất Ý Hành một cách không đúng lúc.
Hắn không cách nào tưởng tượng ra dáng vẻ Khuất Ý Hành nằm trong lòng người khác, hắn cảm thấy không ổn.
Diêu Trạm lớn chừng này rồi, kỳ thực hắn biết rõ điều này có nghĩa gì. Nhưng chính vì bản thân chẳng còn nhỏ tuổi nữa nên cũng có rất nhiều vấn đề cần cân nhắc.
Hắn kéo tay Khuất Ý Hành khoát lên người mình, đột nhiên hỏi anh: "Cậu độc thân bao lâu rồi?"
Rõ ràng hắn cảm thấy cả người Khuất Ý Hành căng lên, nếu là trước kia, hắn sẽ không hỏi mấy vấn đề này, dù có hỏi thì khi phát hiện phản ứng của đối phương như thế này hắn cũng sẽ xin lỗi trước sau đó lập tức lảng sang chuyện khác.
Nhưng lần này hắn không hề.
Hắn rất muốn biết.
"Có lẽ…" Khuất Ý Hành ngẫm nghĩ: "Hai ba năm rồi chăng."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!