Chương 17: (Vô Đề)

Anh cậu sống độc thân đã lâu rồi, cả hoa hồng cũng héo rũ, khó lắm mới có người đến bón phân, cậu phải tạo cơ hội cho người ta mới được!

Sau khi nói chuyện điện thoại của Đậu Úc Thông, Khuất Ý Hành về phòng khách, mặc kệ tâm trạng của anh như thế nào, nhưng nếu cứ bỏ mặc khách như thế thì thật sự không lễ phép chút nào.

Anh đi ra, trông có vẻ luống cuống.

Trong nhà đã lâu chưa có khách đến, ngoại trừ Đậu Úc Thông, căn nhà này đã một hai năm chưa từng thấy khuôn mặt của người thứ ba.

Anh nói: "Ừm, tôi bảo em trai tôi mua thức ăn rồi, nó nấu ăn rất ngon, tối nay nó sẽ xuống bếp."

Diêu Trạm nhìn anh cười, đối phương xấu hổ, khiến hắn cũng câu nệ.

Hắn rất muốn thấy nơi sinh hoạt của Khuất Ý Hành trông như thế nào, như thể việc tiến thêm một bước về phía trước có thể giúp hắn hiểu thêm chút ít về câu đố "Khuất Ý Hành" này vậy.

Nhưng rất rõ ràng, điều này khiến cho đối phương có chút khó chịu.

Diêu Trạm muốn xin lỗi, nhưng nghĩ lại cũng đến đây rồi, nếu cứ nói mấy chuyện vô ích này ngược lại sẽ ảnh hưởng bầu không khí.

"Tôi nấu ăn cũng không tệ." Hắn nói: "Mấy đầu bếp mà đơn vị của bọn tôi dùng nhiều tiền để thuê đều không có tay nghề tốt bằng tôi."

Rốt cuộc Khuất Ý Hành cũng cười: "Thật không? Vậy lát nữa cậu trổ tài đi."

Anh bước tới, hỏi Diêu Trạm: "Uống gì không?"

Diêu Trạm ngoắc tay, bảo anh đến gần mình một chút.

Trong nhà chỉ có hai người nên rất yên lặng, chỉ có máy điều hòa phát ra tiếng vù vù.

Khuất Ý Hành đến cạnh Diêu Trạm, ánh mắt cả hai từ đầu đến cuối chẳng hề rời khỏi đối phương.

Bên phải của họ là cửa sổ, dù có làm gì ở đây thì phía đối diện vẫn có thể thấy rõ mồn một.

Nhưng Khuất Ý Hành không quan tâm, bởi vì anh căn bản không quen biết những người đó. Người mình không quen, cớ sao phải để ý?

Hai người càng dựa càng gần, Khuất Ý Hành dứt khoát nhấc chân, khóa ngồi trên người Diêu Trạm. Anh chống đầu gối trên sofa, sợ đối phương thấy mình nặng nên chống hai tay lên lưng ghế, không dám ngồi thẳng xuống.

Diêu Trạm ôm eo anh: "Tôi khiến cậu không thoải mái sao?"

Diêu Trạm phát hiện lúc mình đối diện với Khuất Ý Hành, hắn hoàn toàn không cách nào tỏ ra như một tay già đời đang xã giao, còn thường xuyên mắc phải sai lầm đơn giản nên trông thật ngu ngốc.

Khuất Ý Hành nở nụ cười.

Cảnh tượng khi vừa vào cửa ban nãy anh thật sự xấu hổ đến nỗi hận không thể khiến thế giới ngừng lại, sau đó xóa đi trí nhớ của tất cả mọi người. Vừa rồi trông anh buồn cười quá, vốn định sửa soạn sạch sẽ xong sẽ ra ngoài đón người, ai ngờ lại bị bắt gặp "Nguyên trạng" như vậy.

Xấu hổ hơn là, Đậu Úc Thông còn ở đó.

Vốn anh không muốn nhắc đến chuyện này, nhưng chẳng rõ vì sao, Diêu Trạm vừa hỏi như thế, vậy mà anh lại cảm thấy lòng mềm nhũn, như thể không còn khó chịu nữa.

Anh không lắc đầu cũng chẳng gật đầu, chỉ cười tựa vào lòng Diêu Trạm, dùng sườn mặt cọ đối phương.

Diêu Trạm bị anh cọ đến lòng nhộn nhạo, dùng lòng bàn tay vuốt v e lưng anh.

"Vừa tắm xong à?" Diêu Trạm biết rõ còn hỏi, hắn ngửi ngửi: "Thơm lắm."

Khuất Ý Hành bị lời của hắn làm cho mặt đỏ tai hồng. Bất kể hai người đã làm gì, đã làm bao nhiêu lần thì khi được đối phương ôm ấp nói những lời thế này dưới sắc trời rực rỡ, anh vẫn chịu không được.

Da mặt mỏng, nên không chịu được trêu đùa.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!