Cuộc đời đầy rẫy những điều đáng sợ và hối tiếc, nhưng quen rồi sẽ ổn thôi, quen rồi sẽ không bị những thứ đó quật ngã nữa.
–
Kỳ thật giữa đàn ông mà nói mấy chuyện "Trách nhiệm" này nọ thì hơi buồn cười, có lẽ nên dùng "Xứng danh cho mối quan hệ này" thì càng đúng hơn.
Nói chung, theo cái nhìn của Khuất Ý Hành, Diêu Trạm không có dự định cho chuyện này.
Bọn họ cũng không còn trẻ nữa, cho dù có người giống họ, không có khả năng kết hôn sinh con với người khác giới. Nhưng anh vẫn hy vọng rằng nếu có thể bắt đầu một mối quan hệ, thì tình cảm sẽ ổn định và lâu dài.
Nhưng thứ tình yêu không suy tàn ấy khiến anh thấy mệt chết đi được, sau cơn mỏi mệt vừa không có kết quả, vừa hao tổn tinh thần.
Anh không muốn giẫm lên vết xe đổ một lần nữa.
Một gã hơn ba mươi tuổi khác với hồi mười mấy hai mươi nhiều lắm, càng thận trọng càng bảo thủ với tình cảm, có thể lên giường, có thể l@m tình một cách không tiết chế, nhưng khi thật sự muốn dùng chân tâm để yêu một ai đó, họ lại không dũng cảm như thế.
Khuất Ý Hành ngưỡng mộ những người hơn ba mươi tuổi mà vẫn dám yêu dám hận, bởi vì anh không dám.
Anh ngồi trên giường rút một điếu thuốc, dọn dẹp chút ít, hơn 8 giờ đã rời đi.
Về nhà lại tắm rửa một cái, thay quần áo rồi bắt đầu vẽ tranh.
Thầy giáo lại gọi điện đến, hỏi thăm anh về tiến độ của tác phẩm.
Khuất Ý Hành nhìn bức tranh trước mắt, biết rõ nếu mình thật sự định dùng tác phẩm để ứng tuyển thì hiện tại phải bắt tay chuẩn bị. Hơn nữa, chắc chắn không thể là bức khỏa thân nam này.
Anh qua loa với thầy hai câu, nghĩ dù thế nào cũng phải hoàn thanh bức tranh trong tay đã.
Khuất Ý Hành lục tung và tìm ra nửa hộp thuốc lá, châm thuốc, ngậm trong miệng rồi bắt đầu làm việc.
Hôm nay hiếm khi anh có tâm trạng tốt, đã lâu rồi không chuyên tâm thế này, bắt đầu từ 9 giờ hơn cho đến chiều, không ăn cơm không uống nước, chỉ đi WC giữa chừng mà thôi.
Anh rất thích trạng thái này, như thể quay lại trường học nhiều năm trước, chuyên tâm dồn chí, hợp thành một thể với cọ vẽ.
Nói cho cùng thì anh vẫn thích vẽ vời, việc sáng tác mang cho anh niềm vui sướng nhiều hơn tất cả, ngay cả khi anh từng bị bắt nạt rất thảm hại.
Bởi vì sự kiện ấy, có một lần anh rất ghét vẽ tranh, mỗi lần cầm cọ sẽ thấy lo lắng. Nhưng đúng như những lời thầy đã nói, mọi chuyện đã qua rồi.
Tuy những năm đó sống rất khó khăn, nhưng vào khoảnh khắc ấy, khoảnh khắc anh một lần nữa tìm được kh0ái cảm khi sáng tác, Khuất Ý Hành cảm giác mình có lẽ đang thật sự từ từ bước ra khỏi bóng ma ấy.
Cuộc đời đầy rẫy những điều đáng sợ và hối tiếc, nhưng quen rồi sẽ ổn thôi, quen rồi sẽ không bị những thứ đó quật ngã nữa.
—
Diêu Trạm đợi cả ngày cũng không thấy tin nhắn của Khuất Ý Hành, đến chiều, hắn bắt đầu có chút lo lắng.
Không phải lo lắng vì chuyện khác, mà lo hành động của mình quá mức mập mờ, khiến Khuất Ý Hành thấy không thoải mái.
Trong lúc nghỉ giữa tiết, Diêu Trạm ghé vào bàn từ từ nhắm mắt hồi tưởng, trong một khoảnh khắc nào đó của đêm qua, hắn đột nhiên muốn ôm lấy Khuất Ý Hành mãi không buông, thậm chí hy vọng nếu có thể quay lại thời cấp 3, hắn muốn được ở bên đối phương ngay lúc đó.
Phải, là ở bên, chứ không phải l@m tình đơn thuần.
Rất lâu trước đây Diêu Trạm từng nghe rằng, một người khi yêu một ai khác cần phải có thời cơ, rất có thể một hành động nào đó tại thời điểm nào đó đúng lúc đánh trúng nội tâm của bạn, từ đó khiến ngọn lửa tình yêu lan khắp cánh đồng.
Thật ra Diêu Trạm vẫn chưa xác định bản thân liệu có yêu Khuất Ý Hành hay không, hơn ba mươi tuổi rồi, ngủ vài lần đã nói yêu thì hơi qua loa. Nhưng hắn thật sự không muốn buông tay.
Khuất Ý Hành làm sao cũng phù hợp với sở thích của hắn, tựa như một người được Thượng Đế tạo ra để phối hợp với sở thích của hắn. Trầm tĩnh, đẹp đẽ, và thần bí.
Dường như Khuất Ý Hành có rất nhiều bí mật, nhưng những bí mật ấy đều khiến Diêu Trạm mê mẩn.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!