Chương 15: (Vô Đề)

Thời gian trôi qua thật sự quá nhanh, nó đi mà chẳng để lại dấu vết gì, chỉ để lại vô số dấu vết trên người họ mà thôi.

Khuất Ý Hành cảm thấy rất kỳ diệu.

Hồi còn yêu đương thời Đại học, anh cũng chưa từng nắm tay người yêu đi trong khuôn viên trường một cách trắng trợn thế này. Giờ thì hơn ba mươi rồi, thế mà lại nắm tay với một người đàn ông dạo trong khuôn viên trường.

Mùa hè lúc bấy giờ là thời điểm nhiệt độ cao nhất, hai người đi trên đường mà cảm giác hơi nóng bốc lên từ dưới mặt đất, ánh mặt trời nướng chín cả đỉnh đầu, mặt đường phía dưới thì hấp chín họ. Đi dạo như thế thật sự rất khó chịu.

Nhưng không ai trong bọn họ nói muốn dừng lại.

Học viện Nghệ Thuật rất lớn, rất nhiều tòa lầu và thiết kế của mỗi tòa lầu cũng vô cùng thú vị.

Khuất Ý Hành dẫn Diêu Trạm đi chầm chậm từ cổng chính vào trong, giới thiệu cho hắn biết mỗi tòa lầu dùng để làm gì.

Khi đi ngang qua một tòa lầu nhỏ màu nâu chỉ có ba tầng, Khuất Ý Hành nói: "Tất cả tòa lầu này đều là phòng vẽ, là nhà trường dành riêng cho học viện của chúng tôi."

Họ đi dọc theo con đường lát đá đến phía trước tòa nhà, trông thấy sinh viên đang vẽ tranh ở bên trong thông qua cửa sổ.

Diêu Trạm nhìn những người bên trong rồi hỏi Khuất Ý Hành: "Trước kia cậu cũng vẽ ở đây?"

"Ừm, tất cả mọi người đều thích đến đây."

Khuất Ý Hành tính toán, mình đã tốt nghiệp gần mười năm rồi.

Thời gian trôi qua thật sự quá nhanh, nó đi mà chẳng để lại dấu vết gì, chỉ để lại vô số dấu vết trên người họ mà thôi.

Diêu Trạm nhìn từng phòng, tưởng tượng ra dáng vẻ Khuất Ý Hành vẽ tranh ở đây khi còn là sinh viên: "Tôi cũng chưa từng thấy cậu vẽ tranh."

Khuất Ý Hành bèn cười: "Sau này có cơ hội, có lẽ sẽ thấy thôi."

Rời khỏi tòa nhà rồi, cách đó không xa là phòng đàn của học viện Âm Nhạc. Họ bỗng nghe thấy tiếng đàn dương cầm từ rất xa, vì vậy đã giẫm lên từng nốt nhạc mà đi trong khuôn viên trường, nhìn vậy nhưng thật sự khá lãng mạn.

Hai người đi dạo trong trường hơn một tiếng, sau đó vì quá nóng, Khuất Ý Hành bèn dẫn Diêu Trạm vào một tòa nhà dạy học.

Máy lạnh trong đây được mở đầy đủ nên thoải mái rất nhiều.

Nhắc đến cũng khéo, các cuộc triển lãm tranh đều được tổ chức tại đại sảnh của tòa nhà dạy học này, vài bức tranh được treo trên tường, treo trên không trung và dựng trên giá.

"Học viện Nghệ Thuật có khác nhỉ." Diêu Trạm thuận tiện cảm khái: "Nhìn xem?"

Thật ra Khuất Ý Hành cũng chẳng hứng thú với mấy thứ này, nhưng nếu Diêu Trạm đã nói thì anh đâu thể nói không.

Dạo một vòng xong, Diêu Trạm tự giễu: "Một kẻ phàm phu như tôi hoàn toàn không hiểu được mấy thứ này."

Khuất Ý Hành cười nói: "Lúc trước học viện của bọn tôi có lưu truyền một câu thế này: "Những người thưởng thức tranh luôn cho rằng bản thân không hiểu được thế giới trong tranh, nhưng thật ra chính người vẽ nó cũng không hiểu"."

Diêu Trạm bị anh chọc cười sằng sặc: "Thì là càng trừu tượng càng cao cấp, đúng không?"

Khuất Ý Hành quay sang nhìn hắn, phát hiện mình rất thích nhìn Diêu Trạm cười như thế. Anh nhớ, cho dù ở thời điểm cấp 3, Diêu Trạm cũng ít khi cười thế này, khi đó hắn luôn lạnh lùng, với ai cũng bày vẻ mặt lạnh nhạt.

"Cậu cũng không giống trước kia lắm." Khuất Ý Hành ngây ngẩn nói một câu, vừa dứt lời thì hối hận.

Diêu Trạm không ngờ anh lại đột nhiên thốt ra câu này, bèn hỏi: "Tại sao không giống?"

Không giống cũng phải, dù gì cũng qua nhiều năm rồi.

Giữa hai người đã có khoảng trống mười lăm năm, trong mười lăm năm này, họ đã trải qua quá nhiều chuyện, vấp phải rất nhiều người, ngắm rất nhiều phong cảnh và cũng chịu rất nhiều suy sụp. Trong quá trình ấy, bọn họ chẳng thể giống như mình của trước đây.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!