Chương 14: (Vô Đề)

Đã bao năm trôi qua, thoáng cái anh và người đó đã chia tay gần mười năm.

Hôm sau Khuất Ý Hành nhắn tin cho Diêu Trạm, hỏi hắn có phải vẫn đang trên lớp hay không, có phải giờ tan học vẫn như lần trước không.

Khá có tính tự giác "Bù đắp" cho đối phương.

Diêu Trạm nhìn tin nhắn anh gửi đến, tâm trạng khá lên rất nhiều.

Vốn sáng nay hắn nhận được điện thoại của mẹ, bà càm ràm rất nhiều về chuyện tìm bạn gái, chuyện này khiến hắn chẳng còn hứng ăn sáng nữa.

Hắn trả lời Khuất Ý Hành: Chiều được nghỉ nửa ngày, nếu cậu không bận, trưa nay kết thúc tôi đi tìm cậu?

Đậu Úc Thông đi làm rồi, trong nhà chỉ có mỗi Khuất Ý Hành. Anh nhìn xung quanh, những chỗ khác thì còn tạm, nhưng phòng của anh thì… Đồ đạc trên bàn bày vẽ lộn xộn, dụng cụ vẽ tranh thì để khắp nơi, thậm chí còn dính đầy thuốc màu trên vỏ chăn và ra giường.

Lúc trước Đậu Úc Thông nhìn không nổi nữa muốn dọn dẹp giúp anh lại bị anh từ chối, nói là dọn xong mình sẽ không tìm được đồ.

Giờ thì anh hơi hối hận rồi.

Khuất Ý Hành rất ghét người khác xông vào cuộc sống của mình, đối với những người không quá thân thiết, anh tuyệt đối không bao giờ để đối phương vào nhà. Nhưng với Diêu Trạm thì khác, ở một số phương diện nào đó anh và Diêu Trạm coi như "Rất thân thiết".

Nói trắng ra thì, anh muốn Diêu Trạm đến.

Nhưng nhìn tình trạng trước mắt, nếu thật sự bảo Diêu Trạm đến đây thì anh thấy rất bẽ mặt. Chẳng lẽ hai người phải lăn trên chiếc giường dính đầy thuốc màu ư?

Anh nhìn lịch bàn, tính xem Diêu Trạm còn ở đây bao nhiêu ngày, sau đó nhắn cho đối phương: Để tôi đi tìm cậu, tôi đến chờ cậu tan học.

Lúc đến, thế mà Khuất Ý Hành lại có ảo giác bản thân đang yêu đương thời học sinh. Khi đó anh và mối tình đầu của mình đang yêu đương ngọt ngào, đến năm ba, đối phương làm thêm tại một phòng vẽ, mỗi ngày anh bận bịu ở trường xong sẽ vượt nửa thành phố để tìm đối phương. Lúc bấy giờ trời vô cùng nóng, thỉnh thoảng anh sẽ tiếc tiền gọi taxi rồi chen chúc trong xe buýt, khi đó anh chẳng thấy vất vả chút nào, trái lại thấy trong lòng quá đỗi ngọt ngào.

Đã bao năm trôi qua, thoáng cái anh và người đó đã chia tay gần mười năm.

Mười năm qua, thế mà trong lúc ngẩn ngơ lại có cảm giác này, còn là đang trên đường đi tìm bạn giường của mình nữa.

Cảm giác này rất thú vị.

Anh nhìn điện thoại, Diêu Trạm hỏi anh: Tới chưa?

Khuất Ý Hành mỉm cười, cảm giác có người đang ngóng trông mình thật sự quá tuyệt vời.

Buổi trưa hai người gặp nhau, Diêu Trạm cố ý than phiền với anh: "Thấy tâm trạng cậu không tồi nhỉ."

"Sao thế?"

Lời của Diêu Trạm có chút mập mờ, lọt vào tai Khuất Ý Hành vừa chua chua vừa ngọt ngọt, khiến anh đột nhiên nhìn đối phương một cách xấu hổ.

"Cậu em trai của cậu không biết tính hướng của cậu à?"

Khuất Ý Hành gật đầu: "Chúng tôi chưa từng nhắc đến chuyện này."

Diêu Trạm cười: "Nhưng cậu ta thì phải, đúng chứ?"

Câu này khiến Khuất Ý Hành nhớ đến "Radar" mà hôm qua Đậu Úc Thông nói, anh ngạc nhiên nhìn đối phương: "Làm sao cậu biết?"

"Nhìn ra được." Diêu Trạm nở nụ cười: "Thỉnh thoảng sẽ nhìn ra được."

Khuất Ý Hành chẳng biết nói gì nên dứt khoát im miệng.

"Vậy hai người ở chung với nhau có tiện không?" Diêu Trạm vừa dứt xong câu đó thì tự thấy hơi quá đáng, mau chóng giải thích: "Tôi không có ý nào khác, cậu đừng hiểu lầm."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!