Diêu Trạm nghĩ, có thể rồi, thỏa mãn rồi, gặp được một người thế này, không chỉ lấp đầy những ảo mộng thời tuổi trẻ, còn là món quà bất ngờ cho tuổi ba mươi của hắn.
–
Tuy rằng Khuất Ý Hành trông như một quả hồng mềm ai cũng có thể cầm nắm, nhưng trên thực tế, trước giờ anh đều không để bản thân uất ức.
Bất kể năm đó m út cho Diêu Trạm, hay sau này gặp lại làm một nháy đều do anh tự nguyện. Anh không muốn, ai cũng không miễn cưỡng anh được.
Từ lâu anh đã cảm thấy một đời người quá ngắn ngủi, việc duy nhất nên làm chính là khiến bản thân vui vẻ nhất có thể.
Anh không miễn cưỡng, tủi thân hay ép buộc mình, đó cũng là lý do vì sao trước đây anh yêu rất thẳng thắn vô tư, chia tay cũng chia một cách vui vẻ.
Bình thường nếu anh không muốn ra cửa thì sẽ không ra, nếu không muốn tán dóc với người khác thì sẽ không tán. Những chuyện mà anh có thể tự mình quyết định, anh sẽ kiên quyết bảo vệ quyền lợi của chính mình.
Đương nhiên, chuyện nhận bản thảo khẩn cấp này không thể tính vào đó. Tuy công việc này rất mệt mỏi, phiền phức và khiến anh ôm cảm xúc phức tạp, nhưng anh vẫn sẵn lòng tiếp nhận, dẫu sao anh cũng phải kiếm tiền ăn cơm mà.
Ngược lại, việc ra ngoài dạo chơi cùng người khác là mục *****ên trong blacklist của cuộc đời anh. Nhưng hiện tại, anh lại muốn đồng ý đi theo Diêu Trạm mà chẳng cần nghĩ ngợi gì.
Thế nên, có rất nhiều chuyện, không phải không muốn làm, mà là không muốn làm một mình.
Cũng có thể nói, có một số chuyện, chỉ sẵn sàng làm cùng người đặc biệt mà thôi.
Giờ phút này Khuất Ý Hành đã hiểu, Diêu Trạm thật sự đặc biệt đối với mình. Nhưng nếu cứ miệt mài theo đuổi xem rốt cuộc đặc biệt như thế nào, vậy thì anh không nói được.
Giữa họ có rất ít đề tài, nói cũng rất ít, thế nên mới đầu có vẻ hơi xấu hổ. Nhưng sau khi uống rượu được một lúc, họ đã thả lỏng hơn.
Khuất Ý Hành không rõ có phải vì uống rượu nên hiếm khi anh không thấy mất tự nhiên giữa đám đông. Anh tựa vào ghế, phân biệt rõ chữ nào đang được phát đi phát lại trong những bài hát.
Diêu Trạm cho rằng anh đang ngẩn người, hỏi anh: "Có phải thấy vô vị không?"
"Cũng tàm tạm." Khuất Ý Hành cười, sau đó nhìn Diêu Trạm uống sạch rượu trong ly.
Anh thấy đối phương đã uống hết rồi, bản thân cũng giơ tay uống cạn, kế đó hai người nhìn nhau cười, rồi đứng dậy ra khỏi cửa.
Từ quán bar đến khách sạn, đón xe chưa đến nửa giờ.
Khuất Ý Hành cảm giác như đang trở về lần gặp trước đó, họ cũng ngồi ở ghế sau xe taxi thế này, đùi dán chặt đùi, rõ ràng trong xe đầy đủ hơi lạnh, nhưng vẫn toát đầy mồ hôi.
Hôm nay cả hai không uống quá nhiều rượu, thậm chí mùi rượu trên người cũng không hề nồng, mà khi taxi đột ngột phanh gấp, Diêu Trạm lập tức bảo vệ Khuất Ý Hành theo bản năng. Ngay khi được ôm trong lòng, Khuất Ý Hành cảm giác như mình đã ngà say.
Anh bỗng nhớ đến mùi hương trên người Diêu Trạm thời niên thiếu, khác xa với thực tại là mùi bột giặt thoang thoảng còn vươn trên người hắn. Mỗi lần anh nhắm mắt đến gần đối phương, đều có thể ngửi thấy mùi hương ấy *****ên.
Anh rất thích, thậm chí trong rất nhiều năm sau, anh không hề cố ý nhớ đến một mình Diêu Trạm, mà mỗi lần đi mua bột giặt, lúc nào cũng tìm kiếm mùi hương quen thuộc ấy theo tiềm thức.
Chỉ là, anh chưa từng tìm được.
Hiện tại trên người Diêu Trạm có mùi nước hoa nhàn nhạt, mùi hương mà khi ngửi vào khiến người khác cảm thấy thoải mái và an tâm.
Hai Diêu Trạm nhưng lại khác nhau, Khuất Ý Hành không thể nói rõ bản thân muốn gặp người nào hơn, kỳ thực người nào cũng tốt, người nào cũng khiến anh cảm thấy cuộc sống bình thường như nước đọng của mình trở nên có sức sống.
Thời điểm bị hắn hôn môi đẩy ngã trên giường, anh chợt hiểu lý do mình chấp nhận lời mời thể xác của Diêu Trạm. Bởi anh thật sự rất tịch mịch, tịch mịch đến nỗi cần một người nói cho anh biết rằng thật ra mình còn sống.
Lúc nằm trên giường Khuất Ý Hành rất hoảng hốt, rõ ràng tửu lượng của mình rất tốt, rõ ràng chẳng uống được bao nhiêu, nhưng anh lại choáng váng, thậm chí có vài giây không rõ bản thân đang ở đâu.
Anh nghe thấy tiếng hít thở của Diêu Trạm, nghe thấy vấn đề đối phương hỏi, nghe thấy âm thanh mập mờ đến mức chẳng xác định liệu có phải do mình phát ra hay không.
Diêu Trạm túm eo anh, đôi môi kề sát hình xăm trên bả vai của anh.
Sau đó, Diêu Trạm hỏi: "Đây là một câu nói à?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!