Chương 1: (Vô Đề)

"Nếu anh là trai thẳng thì thời trung học sao có thể cùng Diêu Trạm trốn trong phòng tập thể dục không có ai để tuốt cho nhau, sao có thể trốn trong góc phòng bóng bàn mà quỳ xuống m*t cho Diêu Trạm."

Thời điểm Khuất Ý Hành ra ngoài thì trời đang mưa, anh bèn mướn dù ở trước quầy lễ tân khách sạn. Tiền thế chấp 50 tệ, toàn bộ tiền đặc cọc sẽ được hoàn trả trước khi trả phòng.

Đứng trước cổng lớn khách sạn, anh không bung dù mà chờ xe đến đón.

Trong vài phút chờ đợi ấy, group wechat trong điện thoại của anh cứ reo inh ỏi, những người trò chuyện đều đến từ group "Lớp 13 Ngũ Trung" kia.

Tin nhắn gần đây nhất là từ lớp trưởng Thiệu Uy, hỏi hôm nay còn ai đi nữa. Khuất Ý Hành trả lời: Tôi, đang trên đường.

Thiệu Uy gửi cái emoji "OK", lại nói cứ đi thẳng đến nghĩa trang.

Xe đến rồi, sau khi Khuất Ý Hành ngồi vào thì nói với tài xế: "Nghĩa trang."

Trên đường đi đến nghĩa trang, Khuất Ý Hành nhìn thế giới bên ngoài bị biến dạng thông qua lớp kính và mưa, gần mười lăm năm không trở về, nơi này đã thay đổi rất nhiều.

Trước đây anh đã nghĩ có lẽ có một ngày mình sẽ nhận được lời mời họp lớp, tuy thời đi học anh rất ít nói, cảm giác tồn tại lại thấp, nhân duyên cũng rất bình thường.

Nhưng anh không ngờ nơi "Họp lớp" *****ên lại ở nghĩa trang. Thật ra nói như thế thì không hay lắm, bởi rằng mục đích mà họ tụ họp tại nơi này cũng chẳng phải để tụ họp, mà là tham dự tang lễ của bạn học cũ.

Tốt nghiệp trung học được mười lăm năm, Khuất Ý Hành đã 33 tuổi. Thời trung học anh không mấy hòa đồng, nhất là sau này, anh theo nghệ thuật nên chỉ có một phần thời gian ở lại trường để lên lớp, càng đặt nhiều tinh lực thi vào nghệ thuật thì càng ít qua lại với các bạn trong lớp.

Thế nhưng anh vẫn nhớ rõ Xa Hạo, chính là người mà mấy ngày trước đã qua đời.

Xa Hạo là ủy viên thể dục của lớp họ, từng ngồi cùng bàn với Khuất Ý Hành nửa học kì, thành tích không tệ, nhân duyên vô cùng tốt, tướng mạo rất cao rất tuấn tú, thời ấy còn yêu đương với hoa khôi lớp kế bên.

Anh không biết sau đó Xa Hạo thi vào đại học nào, cũng không biết sau khi tốt nghiệp Xa Hạo làm công việc gì. Hoặc có thể nói, sau khi kết thúc việc thi đại học Khuất Ý Hành đã mất liên lạc với tất cả bạn học cũ, bản thân gia nhập vào group lớp wechat này cũng là do bất ngờ.

Cuối năm ngoái anh đang dạy vẽ tại một phòng vẽ tranh, khi ấy học sinh toàn là mấy đứa trẻ bảy, tám tuổi vừa vào tiểu học. Vừa kết thúc một khóa học thì đột nhiên có người gọi mình, Khuất Ý Hành đang thu dọn đồ đạc quay đầu nhìn thì cảm thấy người này rất quen mắt.

Hai người vừa tán gẫu Khuất Ý Hành mới nhớ người này chính là bạn học thời cấp 3 của mình, đến đây để đón cháu.

Cũng vì lần trùng hợp này, Khuất Ý Hành đã add wechat của bạn học cũ, ngay tối đó thì bị kéo vào group lớp. Trong group ngày nào cũng nháo nhiệt, nhưng một câu anh cũng chưa từng nói.

Hôm qua anh đến đây để tham gia một buổi hội thảo, vừa xuống máy bay đã thấy lớp trưởng trong group nói Xa Hạo mất rồi.

Khi ấy anh còn chưa phản ứng được cái gì gọi là "Mất rồi", lúc sau khi thấy lớp trưởng hỏi có ai đến thăm Xa Hạo không thì anh mới hiểu, rằng ủy viên thể dục rất tuấn tú kia qua đời rồi.

Lớp trưởng bảo Xa Hạo bị đột tử, vừa kết hôn một năm rưỡi, hai vợ chồng còn chưa có con.

Lúc nhìn thấy nơi này Khuất Ý Hành mới đột nhiên ý thức rằng họ đã hơn ba mươi tuổi rồi, phần lớn bạn học đã bước vào giai đoạn của đời người: kết hôn và sinh con.

Chẳng qua, cái chết đến quá sớm thôi.

Người ở độ tuổi hơn ba mươi căn bản không ý thức được rằng mình sẽ kề cận cái chết như thế nào. Hiện trường mà họ thường lui tới nhất là tiệc cưới và tiệc đầy tháng, chứ không phải tham gia tiệc tang lễ.

Ngồi trên xe, Khuất Ý Hành có phần không nhớ nổi rốt cuộc Xa Hạo trông như thế nào, chắc chắn ba mươi mấy sẽ thay đổi nhiều hơn hồi mười mấy tuổi, có lẽ trên mặt sẽ viết đầy những câu chuyện xưa, chỉ là người đó không thấy được.

Theo lý mà nói thì Khuất Ý Hành không muốn tham gia hoạt động tập thể gì, nhưng anh cứ cảm thấy lần này không giống. Tuy mối quan hệ với Xa Hạo chẳng mấy thân thiết, nhưng việc bạn học qua đời luôn cho anh một cảm giác rằng mình nên đi đưa tiễn, huống chi, anh đã đến thành phố này rồi.

Có thể người chết cũng chẳng nhớ rõ anh, nhưng anh vẫn phải đến.

Nghĩa trang vào những ngày mưa, có vẻ u sầu nhiều hơn so với ngày thường.

Thời điểm Khuất Ý Hành xuống xe, cơn mưa có xu thế nặng hạt hơn lúc mới ra ngoài. Anh che dù, cố gắng không để mưa làm ướt quần áo mình.

Anh đi về phía cổng lớn nghĩa trang, thấy vài người đang đứng đó hút thuốc.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!