86.
Tay của Lục Chấp đặt ở trên bàn, khuôn mặt vô cảm xúc nhìn tôi, trong tầm tay của hắn là hộp nhạc mà Hứa Quân Sơ đã tặng tôi.
Tôi liếc mắt, lại sợ hắn phát hiện mà chú ý tới nó, rời đi ánh mắt, tôi thật sự không muốn hộp nhạc của tôi gặp bất cứ nguy hiểm gì.
Nhưng hiện tại, rất có khả năng nó sẽ gặp nguy hiểm trước cả tôi.
Lục Chấp đứng dậy.
Bước chân của hắn giống như nhịp trống, giống như là muốn tới đây để phán xét tôi.
Tôi đối diện với hắn, nhìn vào ánh mắt giống như hồ sâu của hắn, hít một hơi thật sâu, giống như là di ngôn của người xấu trước khi c.h.ế. t không cam lòng mà hỏi hắn: "Anh đã sớm biết rồi sao?"
Hắn "Ừ" rồi sau đó nói: "Mặc dù lấy đi, cũng chỉ là giả thôi!"
Tôi cúi nhìn xuống đất.
À, hóa ra hắn đã sớm biết rồi, chỉ chờ chúng tôi nhảy hố.
Tôi cảm thán, nhân tiện cảm thấy thật may mắn.
Loại tư tưởng vặn vẹo này chắc là chỉ có tôi có thôi.
"Cho nên, vì sao lại không lấy?"
Khi lại ngẩng đầu lên, tôi đã thấy hắn đang nhìn chằm chằm, cảm giác là nếu không có đáp án câu hỏi thì sẽ không chấp nhận.
Tôi nhắm mắt lại, đương nhiên là tôi cũng muốn lấy.
"Nếu Tá Đằng không có được danh sách, hắn sẽ g.i.ế. c Tống Côn không còn tác dụng gì, nhổ cỏ tận gốc, chắc chắn hắn sẽ không chỉ g.i.ế. c Tống Côn."
Lục Chấp tàn nhẫn mà nói ra hậu quả.
Hai chân của tôi đều run lên, tôi biết.
Cha mẹ đã cầu xin tôi như thế, ngay cả các dì, các anh em cùng cha khác mẹ cũng cầu xin tôi, làm sao tôi có thể không biết.
Nhưng cuối cùng tôi lại không thể làm ra việc phản bội tổ quốc, hy sinh tính mạng của người khác để đổi lấy nhà họ Tống chỉ lo cho bản thân mình.
Tôi tham lam mà nghĩ, đây chính là để nhà họ Tống chúng tôi giảm bớt một chút tội nghiệt.
Nhưng tôi cũng tỉnh táo và rõ ràng, lựa chọn của tôi đối với cha mẹ nhất định sẽ khiến tôi có lỗi với bọn họ.
Hứa Quân Sơ nói anh ấy không hiếu thuận với mẹ thì đã không còn cơ hội nữa, mà số mệnh của tôi lại khiến tôi tự bỏ đi cơ hội này, thật sự là tàn nhẫn.
Nhưng tôi… chấp nhận kết cục này.
"Tôi sẽ c.h.ế. t cùng với cha mẹ, chúc mừng anh báo thù thành công!"
Tôi vốn nghĩ mỉm cười thật thoải mái để nói ra những lời này, ai dè cái mũi xót xa hoàn toàn không có khí phách như thế.
Trước kia chỉ biết chịu đựng là một việc rất đau khổ, không nghĩ nhịn nước mắt cũng đau như thế, cả cái mũi cả đôi mắt, toàn thân đều rất đau.
"Lục Đốc Quân, anh có thể ra ngoài trước được không?"
Tôi thật sự không muốn khóc ở trước mặt Lục Chấp, thật sự là quá mất mặt, quá phiền muộn.
Người dễ thương làm những điều dễ thương, dịch/viết những truyện dễ thương
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!