Lưu Cảnh ngồi thẳng người, thái độ cung kính, hắn cảm kích Ngọc Chân nhân tự trong đáy lòng.
Ngọc chân nhân hơi mỉm cười nói:
"Huấn luyện đã hai mươi ba ngày, công tử cảm thấy hiệu quả thế nào?"
"Hồi bẩm chân nhân, cháu cảm thấy mình như được thoát thai hoán cốt, rất nhiều chuyện lúc trước không làm được thì bây giờ có thể làm được một cách tương đối dễ."
"Ví dụ xem nào?"
"Ví như chuyện chạy bộ, ngày đầu tiên cháu chạy từ đây đến phía tây thành Tương Dương phải mất ít nhất nửa giờ, hơn nữa mệt tưởng như chết đi được. Nhưng bây giò cháu chạy mà không mất bao nhiêu sức lực, mặc dù thời gian không rút ngắn được bao nhiêu nhưng cháu có thể chạy hai vòng mà không biết mệt mỏi.
Ngoài ra ngày hôm qua cháu đã nhấc nổi được khối đá kia, miễn cưỡng có thể di chuyển một chút, đây chính là sự tiến bộ của lực lượng."
Ngọc chân nhân cảm thấy trong giọng nói của Lưu Cảnh có một sự đắc chí, ánh mắt lập tức nghiêm nghị:
"Tử Long mặc dù nói đúng, công tử là một thiếu niên có tư chất cực cao, không thua gì nó năm đó, nhưng con đường của công tử đi còn rất khó khăn, tốt nhất đừng có dương dương đắc ý, hiểu ý của ta không?"
Lưu Cảnh giống như bị đánh một côn, tâm trạng vui sướng không còn tồn tại nữa, hắn yên lặng gật đầu, ý của Ngọc chân nhân chính là với tư chất của Triệu Vân còn phải khổ luyện năm năm, con đường của hắn còn dài lắm!
"Cháu hiểu rồi."
Lưu Cảnh xấu hổ nói.
Ngọc chân nhân lại tỏ ra ôn hòa cười nói:
"Nhắc tới cũng xấu hổ, ta mặc dù nhận tới hơn ba chục tên đồ đệ, nhưng người thực sự luyện thành võ công của ta chỉ có ba người, đại đồ đệ Đồng Uyên và thứ đồ Lý Ngạn, ngoài ra còn đệ tử cuối cùng là Triệu Vân, Đồng Uyên và Lý Ngạn đã qua đời, nhưng mà chúng cũng thu không ít học trò, có chút danh tiếng, chắc công tử cũng nghe qua Trương Tú và Trương Nhậm rồi chứ!"
Trong lòng Lưu Cảnh có chút kinh ngạc, hắn đương nhiên biết Bắc Địa Thương Vương Trương Tú, Tây Xuyên Thương Vương Trương Nhậm, hai người này đều dùng thương pháp để dương danh thiên hạ, hóa ra lại cùng là đồ tôn của Ngọc chân nhân.
Ngọc chân nhân cười tiếp tục nói:
"Trương Tú và Trương Nhậm thì ta đã gặp, chúng bắt đầu luyện võ từ khi bảy tuổi, hoàn toàn dựa theo công pháp của ta để luyện tập, tư chất chúng mặc dù tốt nhưng vẫn kém xa Tử Long, thiên phú của Tử Long là độc nhất vô nhị trong vòng trăm năm qua.
Trong khi đó công tử lại có cơ duyên xảo hợp, thẳng thắn mà nói, bàn về tư chất thể hình, công tử thật sự thực kém Tử Long rất nhiều, nhưng công tử lại có ngộ tính, điểm này hấp dẫn ta, khiến ta hi vọng rất nhiều vào công tử."
"Xin chân nhân yên tâm, Lưu Cảnh tuyệt không cô phụ kỳ vọng của chân nhân."
Ngọc chân nhân lấy ra một cái bình hồ lô đỏ rực và một cái hồ lô đen nhánh ở trong rương, đặt lên bàn nói:
"Bên trong hồ lô đỏ là Tẩy Tủy phấn mà ta đã điều chế sẵn, một bầu rượu một bọc nhỏ là được, bên trong Hồ lô đen chính là Dịch Cân đan mà ngày thường công tử vẫn dùng, mỗi ngày uống sau dùng với nước tắm thảo dược là được. Ta đã nhờ đạo trưởng La Lục chiếu cố cho công tử, ông ấy sẽ giúp công tử thu thập và chế biến thảo dược."
Lưu Cảnh cả kinh:
"Chân nhân phải đi sao?"
Ngọc chân nhân thở dài một tiếng nói:
"Vốn ta định huấn luyện công tử hai tháng, nhưng lúc này ta cảm thấy không ổn, nhất định phải trở về, chỉ mong còn kịp."
"Chân nhân có thể cỡi ngựa của cháu trở về, ngựa của cháu đi nhanh hơn."
Lưu Cảnh vội vàng nói.
Ngọc chân nhân cười có chút thê lương:
"Đứa nhỏ ngốc này, ta nói không kịp không phải là không kịp hành trình, mà chính là thời khắc sinh tử của đời người, công tử đừng hỏi nữa."
Ngọc chân nhân không nói rõ, có một số việc không thể nói cho Lưu Cảnh, đại hạn của lão sắp tới, lão nhất định phải trở về núi tu hành nốt phần còn lại.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!