Sáng hôm , cả Bùi phủ đều bắt đầu rục rịch, chuẩn cho lão phu nhân lên đường Bạch Hạc Quan. Vì là ngoài thành, đường xa một chút, nên bỏ kiệu mà dùng xe. Lão phu nhân bảo Gia Phù và Ngọc Châu cùng xe với , Tân phu nhân và Nhị phu nhân một xe, còn các nha đầu, bà tử theo hầu từ các viện khác thì chia các xe còn . Cả đoàn tổng cộng mấy chục , một hàng xe ngựa, hoa cái chu luân, nối đuôi khởi hành.
Trong ánh mắt dừng của qua đường, đoàn xe khỏi cổng phía Nam mấy dặm, đến một nơi yên tĩnh giữa chốn ồn ào, cây cối xanh um tùm, bên cạnh con sông hộ thành, đó chính là Bạch Hạc Quan.
Bùi Hữu An lão phu nhân hôm nay xuất hành, nhiều nữ quyến theo cùng. Mặc dù Bùi Tu Chỉ đến đó sắp xếp chờ đợi, đường còn Bùi Tu Lạc và các quản sự hộ tống, nhưng vẫn yên tâm, sợ nhỡ sự cố va chạm, nên đặc biệt xin cáo công sự từ sớm để ở nhà, đích hộ tống đến nơi.
Vị đạo cô ở đây đến tuổi trung niên, đạo hiệu Hư Trần. Hôm qua Bùi lão phu nhân hôm nay sẽ đưa một nữ quyến trong nhà đến đả giáo, sớm quét dọn. Lúc , bà dẫn theo một nhóm tử, mở cửa xa đón, bên cạnh là Bùi Tu Chỉ đến từ sớm.
Bùi Hữu An tiễn lão phu nhân đến cổng đạo quán, lão phu nhân giục mấy về, : "Con là cáo công sự với Vạn Tuế để ngoài, tuy là xuất phát từ lòng hiếu thảo, nhưng bao nhiêu đôi mắt đang con, nếu con vì mà tạo tiền lệ thì . Ta đến nơi , còn còn việc của con nữa, mau về , hôm nay cũng cần con đến đón nữa, nhị thúc con sẽ đến đón chúng ."
Hư Trần : "Thái lão phu nhân đến chỗ lão đạo cô đây, đó là lão thiên tôn hạ phàm, lão đạo cô dám lơ là? Bùi đại nhân cứ yên tâm."
Bùi Hữu An với Hư Trần một tiếng phí tâm, dặn dò Bùi Tu Chỉ và Bùi Tu Lạc chăm sóc cho , bảo quản sự dẫn canh giữ các cửa, cho ngoài tùy tiện . Dặn dò xong, khi , Gia Phù đang bên cạnh Bùi lão phu nhân.
Gia Phù nãy vẫn luôn , thấy ánh mắt tới, kìm liền nhớ cảnh tượng trở về từ thư phòng đêm qua. Sau khi xong việc, đích giúp nàng lau rửa cơ thể, đủ loại thương yêu đối đãi, khiến nàng nhớ , luôn cảm thấy như chìm giấc mộng, chân thật. Trong lòng nàng ngọt ngào thỏa mãn, thể diễn tả .
Gia Phù thích nàng , nhưng lúc giữa chốn đông , đương nhiên dám với , chỉ khẽ mím môi, bên mép lộ một chiếc lúm đồng tiền nhỏ xíu, vô cùng đáng yêu.
Bùi Hữu An thì biểu lộ nhiều cảm xúc, chỉ nàng thêm một cái, đó thu ánh mắt , lên ngựa , bóng lưng dần biến mất ở cuối tầm .
Lão phu nhân để Gia Phù và Ngọc Châu dìu hai bên, cùng Hư Trần bước cổng quán. Phía Tân phu nhân, Nhị phu nhân và một đám bà tử, nha đầu cùng cũng nối gót . Mặc dù đông , nhưng tiếng ồn ào. Bùi lão phu nhân đến Đại Điện, thành kính dâng hương bái lạy Thanh Hư Tam Thánh, lặng lẽ lời cầu nguyện, khi cúng dường, dẫn xem xung quanh.
Bạch Hạc Quan lớn, ba viện lồng , cổng quán ba lối. Có nhiều chỗ đáng để tham quan. Lão phu nhân xem qua vài nơi, dừng bước. Hư Trần tưởng bà mệt, định dẫn đến nơi tu luyện của để nghỉ ngơi, nhưng lão phu nhân xua tay: "Sao thấy nữ đạo Hàm Chân?"
Hư Trần vội vàng : "Cô đang ở trong quán. Chỉ là lão phu nhân , vì cô khác với thường, tuy danh nghĩa là tử của , nhưng dám thật sự tự nhận là sư phụ. Cô vốn thanh cao, ngày thường cũng quấy rầy, nên ở phía dành riêng cho cô một nơi thanh tu. Ngày thường cửa mở đóng, đều do cô tự quyết. Hơn nữa mấy tháng nay, chỗ cô một tiểu hài tử bệnh nặng đến, là cô , đây ẩn náu dám gặp , nhiễm bệnh khắp thể. Giờ cô đón về, ở chỗ đó.
Ta sợ nhỡ điều gì , càng dám tùy tiện qua đó, chỉ xem cô thiếu gì thì sẽ gửi đến thôi."
Giọng Hư Trần ẩn chứa sự bất mãn. Bùi lão phu nhân xong, càng nỡ, thở dài một tiếng: "Vốn là nữ nhi thế gia, tơ lụa văn nhã, nhớ hồi nhỏ cô bé cũng từng đến nhà khách. Tuy tính cách phần đạm bạc, như những tiểu hài tử khác quấn quýt , nhưng cũng hiểu chuyện. Tiếc phận may, giờ sa sút đến mức , càng khó khí tiết . Nam nhi bình thường cô , e rằng cũng sánh bằng."
Hư Trần theo : "Thái lão phu nhân đến, tự nhiên khác . liền sai , gọi cô đến, gặp Thái lão phu nhân."
Lão phu nhân : "Cô như , giờ là xuất gia, thoát tục, còn vướng bụi trần nữa , thể bắt cô đến gặp , một tục nhân ? Vẫn là tự xem ." Vừa nắm tay Gia Phù, tiếp tục về phía .
Hư Trần : "Thái phu nhân lòng Bồ Tát, thương yếu quý hài tử nhất, đây từng , giờ tận mắt thấy, mới lời đồn sai." Vừa dẫn lão phu nhân , hiệu cho tiểu tử bên cạnh. Tiểu tử hiểu ý, thoắt cái chạy mất.
Gia Phù dìu Bùi lão phu nhân, phía Tân phu nhân và Nhị phu nhân cùng những khác theo , men theo hướng Hư Trần chỉ về phía hậu quán. Dần dần khung cảnh trở nên tĩnh mịch, cuối con đường phía , một bức tường xanh, hai cánh cửa đen, trong tường lộ vài cây tre xanh.
"Thái phu nhân, chính là phía đó." Hư Trần chỉ .
Gia Phù theo, cổng thanh tĩnh, biển hiệu treo ba chữ "Thái Tố Quán".
Chữ của Gia Phù cũng tệ, nhưng thiên về vẻ tròn trịa, mềm mại. Ba chữ thanh tú ẩn cốt, cực kỳ công lực. Gia Phù tự hổ thẹn bằng, rằng nếu nhiều năm chuyên tâm luyện tập, tuyệt đối thể nét chữ như . kỹ hơn, nét bút trong các đoạn đề câu chuyển chiết (nét bút lên, móc, chuyển, gấp) khiến Gia Phù mơ hồ cảm thấy quen thuộc, như từng thấy ở đó, nhưng nhất thời thể nhớ .
Đang suy nghĩ, thấy hai cánh cửa đen "kẽo kẹt" một tiếng mở , bên trong bước một bóng dáng màu vàng nhạt, một nữ quan xinh , phía theo hai tiểu đạo cô đang hầu hạ, vội vàng đón.
Chính là nữ quan Trì Hàm Chân.
Trì Hàm Chân bước nhanh đến mặt Bùi lão phu nhân, hành đạo lễ: "Mới lão phu nhân đích đến đây thăm, phận ti tiện của con, dám nhận?"
Giọng cô vô cùng cung kính, nhưng giữa lông mày và ánh mắt, hề thấy vẻ nịnh nọt. Giống như thái độ cô đối diện với Chu Hậu trong cung hôm đó, hề tự ti kiêu ngạo, vô cùng phong độ.
Một băng thanh ngọc khiết như , hôm hiểu lầm là ý đồ , Gia Phù khỏi tự hổ thẹn nữa.
Lão phu nhân : "Không . Ta cũng chỉ tùy ý dạo, đến đây thôi. Lại phiền sự thanh tĩnh của cô nương ."
Trì Hàm Chân : "Lão phu nhân quá lời , nếu chê nước ở đây thô lậu, cứ tùy tiện dùng."
Lão phu nhân liền đầu, bảo tất cả các nha đầu, phu nhân đều dừng bên ngoài, tiếp tục Gia Phù dìu, cùng hai bà tử bước cánh cửa rách nát sơn đen đó. Bước trong nhà, thấy một bên tường giá sách, các cuốn hoàng quyển chồng chất, lấp đầy một bức tường. Bàn sách cạnh cửa sổ, bàn văn phòng tứ bảo. Bút là hồ bút, mực là huy mặc, giấy là tuyên chỉ, nghiên là nghiễn xá. Các vật bài trí khác, gì là thanh nhã. Trên bàn còn trải một tờ giấy dở, đầu bút đặt giá bút vẫn còn dính mực.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!