Canh năm, giữa tiếng gà gáy và ánh bình minh mờ ảo, ngoài cửa sổ một màu xanh xám nhạt nhòa.
Bùi Hữu An tỉnh giấc nửa vời.
Từ khi trưởng thành, bao giờ một giấc ngủ ngon đến . Mặc dù khởi đầu giấc ngủ là những mảnh ký ức mấy vui vẻ, nhưng khi những mảnh vỡ đó tan biến, giấc ngủ trở nên thật dài, sâu lắng, và ấm áp... mềm mại...
Hắn siết chặt cánh tay, trong mơ màng, sự mềm mại đầy lòng n.g.ự. c khiến đột nhiên cảm thấy khác thường. Đôi lông mày khẽ cau , ý thức hỗn độn như chìm trong mây mù, dần trở nên rõ ràng.
Mí mắt khẽ động, chợt mở mắt, tỉnh hẳn. Nhờ ánh bình minh mờ ảo, thế nhưng thấy biểu của , Gia Phù, đang chung giường, chung chăn, cả cuộn tròn ở trong lòng n.g.ự. c , một tay ôm lấy eo , thoạt nàng nhỏ nhắn, chỉ để lộ mái tóc đen vai và nửa khuôn mặt từ góc chăn. Lúc nàng vẫn tỉnh, vẫn nhắm mắt ngủ say, khuôn mặt hồng hào, bất động. Hắn cũng ôm nàng, một tay vòng qua eo thon gọn, lòng bàn tay áp da thịt. Hai dường như ngủ như lâu.
Bùi Hữu An kinh ngạc, ban đầu tưởng vẫn còn chìm trong giấc mơ, cuối cùng hồn , như kim châm, đột ngột rụt tay, bật dậy, theo bản năng cúi đầu, nhanh chóng khắp .
Mặc dù vẫn mặc trung y, nhưng quần áo nhăn nhúm lộn xộn, bụng điều bất thường, vẫn còn ẩn ẩn trướng đau...
Đầu Bùi Hữu An "oanh" một tiếng, nhanh chóng vén chăn, nhảy khỏi giường, vớ lấy chiếc áo ngoài đêm qua nàng cởi treo lên, vội vàng mặc . Lúc đó, thấy một giọng từ phía : "Đại biểu ca..."
Tay Bùi Hữu An dừng , chậm rãi đầu , thấy nàng cho tỉnh giấc, dậy, một tay ôm chăn che ngực, tay dụi mắt, đôi mắt khép hờ, gương mặt như hoa sớm, giọng ấp úng, mang theo vẻ mềm mại và lười biếng của ngủ dậy.
Toàn nàng dường như mặc gì. Ngồi dậy như , tuy dùng góc chăn che ngực, nhưng hai bờ vai trần và cánh tay trắng như tuyết vẫn lộ ngoài. Mặc dù ánh bình minh trong phòng còn mờ ảo, cũng thể che lấp làn da trắng hơn tuyết, hải đường xuân biếng nhác, nhất thời say đắm lòng , rối loạn tầm mắt. Lồng n.g.ự. c Bùi Hữu An run lên, khóe mắt phiếm hồng, nhắm mắt , đột ngột xoay . thấy giọng từ phía vang lên nữa, nàng : "Đại biểu ca, là của .
Đêm qua tuy và chuyện nam nữ thực sự, nhưng thể , cũng thể gả cho khác nữa."
Nàng chắc hẳn tỉnh táo , giọng tuy nhẹ nhàng, nhưng từng câu từng chữ, vô cùng rõ ràng.
Không khí phảng phất đọng .
Hồi lâu , vai Bùi Hữu An khẽ động, từ từ chỉnh vạt áo.
"Muội mặc quần áo ."
Hắn , giọng khàn khàn.
Sau lưng truyền đến tiếng sột soạt nhẹ nhàng của quần áo. Một lát , nàng : "Xong ."
Bùi Hữu An lập tức xoay , như cũ vẫn tại chỗ, thật lâu , chợt hỏi: "Đêm qua về phòng , đó ngủ chung giường với ?"
Phía đáp bằng sự im lặng.
Bùi Hữu An từ từ , ánh mắt rơi xuống Gia Phù.
Ánh bình minh dần sáng, nàng khoác áo che kín , mái tóc đen buông xõa vai. Ban đầu nàng bất động, dần dần ngẩng mặt lên, đối diện với ánh mắt của Bùi Hữu An.
"Là tự ." Nàng nhẹ nhàng .
"Muội là nữ tử, ai dạy dùng thủ đoạn thấp kém như ?" Giọng căng chặt, ánh mắt nặng nề.
"Cũng là tự nghĩ ..." Lông mi Gia Phù khẽ run, cúi đầu xuống.
Không khí nữa đọng .
Tim Gia Phù đập càng lúc càng nhanh, đầu mũi từ từ rịn những hạt mồ hôi nhỏ li ti.
Nàng chút hận chính vô dụng. Rõ ràng nghĩ kỹ , sẽ là đêm qua tỉnh dậy khát nước, nàng thấy nên đến hầu hạ, nửa say nửa tỉnh, kéo nàng lên giường, mà nàng vô lực phản kháng.
Chỉ cần nàng khăng khăng như , dù tin, cũng thể phủi sạch trách nhiệm.
Nàng gan trèo lên giường , nhưng đến lúc đối mặt, thực sự đợi hỏi, nàng viện cớ cho lý do đáng khinh đó. Dù sự thật thể khinh thường, thậm chí chán ghét. Bởi vì lý do đó đối với nàng thật đáng ghê tởm.
Làm thể là như ?
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!