Đến giờ dùng bữa, Gia Phù thấy tiếng bước chân bên ngoài, nhận là Ngân Hoàn, bèn vội vã xuống, nhắm mắt .
Ngân Hoàn bước , : "Tiểu nương tử, đừng ngủ nữa, đại nhân bảo nô tỳ đến gọi xuống dùng bữa."
Gia Phù : "Ta đói bụng, cũng ăn nổi. Bảo ngài cần đợi , tự ăn là ."
Ngân Hoàn , Gia Phù bèn bò trở giường, xuống, chờ Bùi Hữu An đến thăm nàng. Ai ngờ chờ mãi chờ mãi, chờ đến nỗi bụng sắp đói meo, trời tối mà vẫn thấy bóng , cũng thấy Ngân Hoàn đến gọi nữa. Cuối cùng thực sự nhịn , nàng đành tự bò dậy, đến cửa sổ xuống, thấy đèn trong thư phòng của sáng.
Nguyên lai ăn cơm xong từ sớm, thư phòng .
Gia Phù ngây ngẩn ngơ. Minh bạch.
Hắn chắc chắn thấu ý đồ của nàng, cũng thèm để ý.
Gia Phù vô cùng bực bội, nén cảm giác thất bại dâng lên trong lòng, chằm chằm gian thư phòng đang hắt ánh đèn, thất thần lâu.
Giữa giờ Tuất, trời tối hẳn.
Gia Phù đến thư phòng, gõ cửa mấy cái, đẩy cửa bước . Nàng đến bàn, nhẹ nhàng đặt một chiếc chén sứ trắng trong khay lên cạnh tay Bùi Hữu An, khẽ : "Biểu ca, mang đồ ăn đêm cho đây."
Ánh mắt Bùi Hữu An vẫn đặt cuộn sách trong tay, nhàn nhạt : "Muội tự ăn , đói."
Gia Phù : "Vừa nãy đến phòng bếp tìm đồ ăn, vặn thấy đầu bếp sẵn mộc nhĩ ngâm ở đó, liền tự tay món chè khoai môn mộc nhĩ quê , món thích ăn nhất từ nhỏ. Đầu bếp thích ăn ngọt lắm, nên chỉ thêm một thìa mật ong. Vừa nãy tự nếm thử, thể ăn , nên mới mang đến cho biểu ca ăn. Biểu ca ăn thử xem."
Bùi Hữu An ngẩng mắt lên, Gia Phù một cái.
Mái tóc đen nhánh của nàng búi kiểu tóc thùy của thiếu nữ xuất giá, búi tóc kết đỉnh đầu, đuôi tóc đen nhánh như chim én, thả tự nhiên xuống hai vai. Một váy áo màu hồng nhạt, dịu dàng như cành hải đường mới nở. Nàng cứ thế cạnh , đôi mắt chăm chú , ánh mắt chút căng thẳng, như tràn đầy mong đợi.
Lông mày Bùi Hữu An khẽ động, giọng điệu vẫn bình thản: "Biết xuống ăn cơm ?"
Gia Phù "ừm" một tiếng, cúi đầu xuống: "Trước đây kỳ thật là giận đại biểu ca chịu đưa cùng, nên mới xuống... Vừa nãy bụng đói khó chịu quá, nên tự đến phòng bếp... Đầu bếp , biểu ca phân phó bà giữ cơm nóng cho ... Biểu ca đối xử với như , mà cứ nổi tính tình... Muội sai ..."
Giọng Gia Phù càng lúc càng nhỏ.
Bùi Hữu An im lặng cầm thìa lên, ăn một miếng, dừng .
"Khó ăn ?"
Gia Phù bất an .
Bùi Hữu An ăn thêm một miếng, : "Đây là chè ngọt, thể thêm một thìa mật ong nữa, chắc sẽ ngon hơn."
Gia Phù thở phào nhẹ nhõm, đôi mắt lập tức trở nên sáng long lanh, trong mắt như trời lấp lánh, nàng mạnh mẽ gật đầu: "Muội nhớ ! Ngoài món , còn món canh thịt bò quê , bánh đúc, bánh khoai môn... đều là nương bảo học, gả ..."
Nàng vội vàng che miệng, mở to mắt Bùi Hữu An, ánh mắt lộ vẻ bối rối, ấp a ấp úng : "Tóm nếu biểu ca ăn thì ngày nào cũng cho biểu ca ăn..."
Vẻ mặt Bùi Hữu An vô tình giãn , khẽ : "Ta ăn đêm, cần ngày nào cũng . Muội ăn cơm ?"
Khuôn mặt Gia Phù phiếm hồng, nhỏ giọng : "Vừa nãy tự ăn ."
Trong mắt Bùi Hữu An lướt qua một tia nhạt mà ngay cả cũng nhận , khẽ gật đầu, đó hiệu cho nàng xuống một chiếc ghế gần đó.
Gia Phù sửng sốt, bảo đưa tay đặt phẳng mặt bàn, lúc mới hiểu . Trong lòng thực chút tình nguyện, nhưng dám trái lời, đành vươn tay .
Bùi Hữu An nhẹ nhàng vén tay áo nàng lên, ngón tay và da thịt hề chạm , để lộ một đoạn cổ tay trắng nõn như ngọc. Hai ngón tay khẽ đặt lên mạch, xong xuôi, liền thu tay , cầm bút vài dòng chữ lên giấy, : "Không gì đáng ngại. Lát nữa sẽ sai sắc thuốc theo đơn cho . Tối nay, uống khi ngủ hai khắc, tác dụng an thần dễ ngủ."
"Thuốc sẽ đắng lắm, dược tính hợp với mật ong nấu chín, khi nguội một chút thì thêm , cũng thể bổ m.á. u dưỡng âm."
Hắn suy nghĩ một chút, , cầm bút thêm vài chữ.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!