Chương 27: (Vô Đề)

Chân Gia Phù cúi đầu, đến sợi tóc cũng dám run lên, trong lòng nhục nhã, sợ hãi, thấy vô cùng hối hận.

Bùi Hữu An là sẵn lòng giúp nàng, cũng đủ năng lực để . Gia Phù chắc chắn. Sự chắc chắn chỉ bởi lời hứa đây của , mà còn đến từ trực giác — bản năng trực giác của một nữ tử dành cho nam nhân.

Lấy cái c.h.ế. t để tỏ rõ quyết tâm, mượn đó gây áp lực với — khi đưa quyết định , chính nàng cũng khinh thường bản . khinh thường thì khinh thường, vẫn thể ngăn nàng quyết định thử một .

Nàng quá cần cảm giác an . Mà chỉ Bùi Hữu An mới đem cho nàng cảm giác . Vậy thứ gì thể trói buộc nam nữ vững bền nhất, khiến hai vĩnh viễn thể tách rời?

Không quan hệ biểu biểu , càng lời hứa suông, mà là thứ quan hệ sâu hơn nữa.

Đã quyết định cần mặt mũi, thì đến cùng, c.h.ế. t cũng mềm lòng. Bây giờ nghĩ , thời điểm đổ rơi xuống, cho dù nàng hô lên câu "cứu mạng" mà giờ nghĩ đến là cắn lưỡi hối hận, Bùi Hữu An nhất định cũng sẽ kịp thời kéo nàng .

Đáng tiếc, trong giây khắc sinh tử , phản ứng theo bản năng của nàng tố cáo nàng.

Hắn — nàng đang giở trò, lợi dụng sự đồng cảm và thiện ý của .

Không khí đọng đến đáng sợ, mà cơn giận của Bùi Hữu An càng khiến sợ hãi.

"Vừa mà chậm nửa bước, e rằng mất mạng. Tự giải quyết cho . Ta đây."

Đang lúc Gia Phù đang run rẩy, chuẩn đón nhận cơn tức giận lôi đình từ , thì bên tai truyền đến câu .

Không tức giận. Giọng của chỉ còn lạnh nhạt.

Tim Gia Phù chợt trĩu nặng, lấy hết dũng khí ngẩng đầu lên, thấy lạnh lùng lướt qua , xoay , sải bước rời khỏi phòng.

Những ngày gần đây, hai vốn dần thiết. Bởi vì nàng cố tình, cũng là phát từ nội tâm tiếp cận cùng lấy lòng, trong mười ngày, tới bảy tám đêm, nàng chờ cùng dùng bữa khi trở về. Hắn cũng bắt đầu với nàng, ánh mắt dịu dàng. Thậm chí đôi khi, những hành vi nửa thật nửa giả, cố tình nũng bán si, nàng cảm nhận sự dung túng trong ánh mắt , phảng phất như cũng thích nàng như .

Chính vì thế, nàng mới tự tin bày trò "đòi sống chết" mặt .

Thế nhưng khoảnh khắc , Bùi Hữu An ôn như dịu dàng, bao dung liền biến mất, biến thành bộ dáng như khi bọn họ mới gặp, thậm chí so với thời điểm đó còn lạnh nhạt hơn..

Gia Phù trừng mắt theo bóng lưng dần xa, ngơ ngẩn.

"Đại biểu ca…"

Nàng nhẹ giọng gọi, vành mắt chợt đỏ, "bộp" một tiếng, nước mắt rơi xuống.

"Muội sai … đừng giận…"

Giọng nàng nghẹn ngào, cúi đầu quỳ bên góc giường, đưa tay lau nước mắt, càng lau càng nhiều, cuối cùng ngay cả nước mũi cũng trào .

Trước mặt chợt xuất hiện một bàn tay, trong tay cầm khăn tay trắng sạch.

Gia Phù nức nở ngẩng đầu, mở to đôi mắt đỏ hoe mặt.

Bùi Hữu An , đó, chau mày nàng bộ dạng thảm hại.

Gia Phù vội vã nhận lấy, cúi đầu lau nước mắt, lau mũi, dần dần ngừng . Trong lòng cảm thấy hổ, hai tay theo bản năng nắm chặt lấy hai góc khăn, cúi đầu một lời.

Hắn vẫn đó, lạnh lùng quan sát, ánh mắt từ tay nàng chuyển lên khuôn mặt, cất tiếng: "Khóc xong ?"

Gia Phù khẽ "ừm" một tiếng, nhẹ như muỗi kêu, vài sợi tóc lòa xòa trán cũng khẽ rung.

"Biết sai ở ?" Giọng lạnh cứng.

"Đại biểu ca đối với như , mà giả vờ tìm cái c.h.ế. t để ép …"

Hàm răng trắng cắn lên đôi môi ướt sũng vì , Gia Phù cúi đầu, giọng yếu ớt.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!