Chương 26: (Vô Đề)

Thời tiết bước trung tuần tháng tư. Mọi năm đến độ , xuân về hoa nở, cảnh sắc dịu dàng, nhưng năm nay chẳng như khi. Mấy hôm chỉ đổ về một đợt rét xuân bất ngờ, mà đêm qua còn rơi một trận mưa tuyết lẫn đá lạnh, khiến đóa hoa hải đường Tây Phủ trong sân – mới hé nụ e ấp – đông lạnh đến héo rũ cả đầu cánh.

Lúc , Bùi Hữu An mới trở về phủ, quá giờ lên đèn, bầu trời đen kịt, gió đêm lùa qua mang theo cái rét nhói da. Hắn nhảy xuống ngựa, xoa xoa đôi bàn tay tê lạnh, bước nhanh trong phủ.

Mấy ngày gần đây, nếu buổi sáng rời phủ mà dặn , thì bất kể về muộn thế nào, dù bụng đói cồn cào, Gia Phù cũng luôn đợi cùng dùng bữa tối. Hôm nay vốn dĩ thể về sớm, nhưng một chuyện gấp bất ngờ trì hoãn, giờ mới kịp về, quá giờ Tuất. Lo nàng đói bụng, bước chân liền phần vội vã, bước vội sảnh phòng tầng hai, bước liền ngạc nhiên vì thấy tiếng bước chân rộn ràng chào đón như khi. Hắn khựng , ngẩng đầu trong, hỏi thị nữ Ngân Hoàn đang đón.

Ngân Hoàn đón lấy áo choàng cởi , :

"Tiểu nương tử vẫn dùng cơm, chắc bây giờ vẫn còn ở phòng. Đại nhân cũng đói ? Nô tỳ gọi tiểu nương tử xuống ngay."

Bùi Hữu An đến phòng ăn, rửa tay chỗ . Gia nhân dọn lên mâm cơm cùng hai bộ bát đũa. Hắn đợi một lúc lâu, Ngân Hoàn mới vội vàng trở , :

"Tiểu nương tử trong phòng! Vừa nô tỳ sai tìm quanh gần đó, nhưng vẫn thấy bóng dáng cả!"

Bùi Hữu An khẽ giật :

"Ban ngày ngoài ?"

Ngân Hoàn lắc đầu:

"Không ." Bỗng như nhớ điều gì, bỗng vội tiếp:

" ! Ban ngày tiểu thư nhà họ Chương ở Sở Hùng đến!"

"Tới gì?" Bùi Hữu An nhíu mày, giọng trầm xuống.

"Nghe là tin biểu của đại nhân – Chân tiểu thư tới, nên ghé qua thăm. Sau khi , nô tỳ lên lầu, thấy tiểu nương tử một ở bậc thang, dáng vẻ như đang ngẩn ngơ, sắc mặt trắng bệch, . Nô tỳ hỏi chỗ nào khó chịu , lắc đầu. Lên phòng thì dường như thấy xuống nữa."

Bùi Hữu An lập tức bật dậy, bước nhanh về phía tòa viên lâu nơi Gia Phù ở. Bước lên lầu, đẩy cửa , trong phòng trống , chẳng thấy bóng nàng . Chỉ chiếc áo choàng màu phấn nhạt của nàng đặt mép giường, một góc áo buông nhẹ chạm đất, lặng lẽ tiếng động.

"Gọi tìm tiếp! Tất cả các phòng, góc vườn, bỏ sót một chỗ nào!"

Bùi Hữu An đột ngột đầu , cao giọng quát.

Ngân Hoàn lập tức xoay chạy . Toàn bộ gia nhân trong phủ nhất thời trở nên rối loạn, chia tìm khắp nơi nhưng vẫn bặt vô âm tín. Bùi Hữu An cũng tự đến hỏi gác cổng, xác nhận rõ rằng hôm nay gác cổng rời vị trí nửa bước, cũng hề thấy Gia Phù khỏi phủ.

Lông mày Bùi Hữu An cau chặt, trầm ngâm giây lát, ngẩng đầu về phía cửa sổ phòng nàng, ánh mắt dừng tầng cao nhất của viên lâu. Đột nhiên xoay , bỏ phía , vội vàng đầu chạy ngược , ba bước thành hai bước leo thẳng lên lầu, một đến tầng thượng, theo một chiếc thang hẹp dẫn thẳng lên tiểu thiên đài – nơi vốn xây từ thời chiến, để phòng thủ và quan sát.

Vừa bước , còn vững, ánh mắt vội quét một vòng khắp bốn phía.

Thiên đài từ lâu bỏ trống, bình thường gần như chẳng ai lui tới. Giờ , nơi tối đen như mực, gió lạnh bốn bề thổi lộng. Ở một góc khuất, một bóng dáng mảnh mai đang co – chính là Gia Phù. Giữa tiết trời lạnh buốt thế , nàng chỉ khoác một chiếc áo mỏng xuân sắc, ôm gối nép bên lan can gỗ, từ xa , bóng nghiêng của nàng như hòa tan màn đêm.

Bùi Hữu An sải bước tiến gần.

"Sao lặng lẽ một lên đây? Có bao nhiêu đang cuống cuồng tìm ?"

Giọng của , tránh khỏi mang chút nghiêm khắc, xen lẫn lo lắng kịp nguôi.

Gia Phù như thể chẳng hề thấy, vẫn yên như , bất động.

Gió rít qua tai Bùi Hữu An, vạt áo cũng cuốn bay phần phật. Hắn , đợi một lúc, chần chừ bước thêm vài bước, đến sát phía nàng, cúi xuống, dịu giọng khẽ khàng:

"Trước tiên theo xuống , ở đây lạnh lắm."

Lúc , Gia Phù tựa hồ mới thật sự cảm nhận sự hiện diện của . Bóng dáng mảnh mai của nàng khẽ động, từ từ đầu , liếc Bùi Hữu An đang ngay lưng , khẽ bằng một giọng mỏng nhẹ như tơ:

"Xin , biểu ca… Vừa để ý…"

Giọng nàng yếu ớt đến mức tưởng chừng thể làn gió đêm cuốn tan mất. Vừa , nàng đưa tay nắm lấy lan can, cố tựa đó mà từ từ dậy, xoay bước trong.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!