Chương 25: (Vô Đề)

Gia Phù vẫn cúi đầu im lặng.

Chương Phượng Đồng tiếp tục nắm tay nàng: "Chân , chuyện giữa và Thế tử, cũng sơ qua. Thế tử là bậc long phượng trong loài , hiếm đời. Huynh đối với càng si tình hết mực. Ta từng thấy quan tâm đến một nữ tử nào như đối với …"

"Thế tử đón từ nhà đến đây, dọc đường ắt hẳn hoảng sợ, mới nảy sinh hiểu lầm. Kỳ thực, Thế tử cũng nỡ đối xử với như , chỉ là trong lòng nỗi khổ riêng. Nguyên do bên trong, sẽ hiểu. Muội , tất cả những gì , đều là vì yêu mà thôi.

Ta may mắn đính hôn với Thế tử, thế nhưng vì mà đến nay vẫn thể thành , bên cạnh cũng chẳng ai quan tâm săn sóc. Mỗi khi nghĩ đến, thấy day dứt vô cùng. Tình cờ ý với , thật sự mừng. Ta đức mỏng phận hèn, nhưng vẫn chút lòng bao dung. Chỉ cần gật đầu hôm nay, tuyệt đối sẽ để chịu thiệt thòi. Đợi khi thời cơ thuận tiện, danh phận trắc thất chẳng dành cho thì còn cho ai? Tương lai chúng như tỷ , cùng hầu hạ Thế tử, cùng hưởng vinh hoa phú quý, chẳng là chuyện ?

Nếu còn điều gì băn khoăn, cần giúp đỡ điều chi, cứ việc với . Ta nhất định sẽ hết lòng giúp ."

Nói xong, nàng mỉm Gia Phù.

Gia Phù im lặng, trong phòng lập tức trở nên nặng nề, bầu khí dần trở nên lúng túng.

"Chương tỷ đến thăm , thật là nâng đỡ quá . Chỉ là ngu dốt, chẳng hiểu rõ hết những lời của tỷ, chỉ rõ hai chữ "trắc thất". Chẳng tỷ cho Thế tử?

Tuy nhà chỉ là thương hộ, phận thấp kém, nhưng từ nhỏ mẫu dạy rằng: thà vợ nghèo, quý. Mẫu thường tự trách vì cho phụ nạp , cảm thấy thẹn với đạo vợ, nhưng may phụ chẳng những trách, mà còn hết lòng yêu thương. Người chỉ cưới mẫu , cả đời kính trọng bà, vợ chồng hòa thuận, tình nghĩa sâu nặng.

Muội nhớ khi còn nhỏ, từng vô tình phụ và mẫu tâm sự, phụ dù mẫu đồng ý, ông cũng nỡ nạp . Bởi dù đời bao nhiêu nữ tử, trong lòng ông chỉ kính yêu một bà, nỡ để chịu tủi mà phụ lòng bà …"

Gia Phù mỉm , nụ ngây thơ mà xinh :

"Chương tỷ, tuy đến đây bao lâu, nhưng cũng danh tiếng hiền đức của tỷ. Lời tỷ khiến càng thêm cảm phục, tỷ quả thật là tấm gương mẫu mực của nữ nhi, khiến ngưỡng mộ.

Đêm hôm đó, thật sự vị quý nhân sai đưa đến đây chính là Thế tử, nên mới sợ hãi, tưởng bà tử và bọn họ bắt đem bán chốn lầu xanh, vì thế mới liều bỏ trốn. Nếu bà tử chịu rõ với ngay từ đầu rằng gặp là Thế tử, thì cũng chẳng đến mức bỏ trốn. Với xuất như , thể Thế tử để mắt tới, gặp một rộng lượng như Chương tỷ, vốn dĩ là phúc phận lớn của .

Chỉ là mỗi khi nghĩ đến lời dạy bảo ngày của mẫu , chẳng nên thế nào. Huống hồ chuyện liên quan đến cả đời , nếu sự cho phép của gia đình mà tự ý đồng ý, lỡ chuyện, e là sẽ chê là tự ý tư tình danh phận."

Vành tai của Chương Phượng Đồng khẽ ửng đỏ, nàng đưa tay khẽ chạm chiếc hoa tai đong đưa bên má.

Gia Phù cau mày, lộ vẻ khó xử:

" thật lòng quý mến phong thái của Chương tỷ, ngay từ đầu gặp cảm thấy thiết, chỉ mong gần gũi với tỷ nhiều hơn…"

Đột nhiên nàng khẽ "

" một tiếng, nở nụ :

"Tuy nhà ở xa, tận Tuyền Châu, việc gửi tin chẳng dễ dàng, nhưng may mắn là còn đại biểu ca ở ngay đây! Hay là thế , Chương tỷ cứ về , để hỏi thử ý của đại biểu ca. Nếu gật đầu, sẽ đồng ý!"

Chương Phượng Đồng từ nhỏ dung mạo bình thường, nên luôn cố gắng tu dưỡng đức hạnh để bù đắp khiếm khuyết. Lại thêm nhà họ Chương cố ý tuyên truyền danh tiếng, nên từ khi còn thiếu nữ nàng vang danh gần xa, cuối cùng phụ kỳ vọng của gia tộc, hứa gả cho Thế tử Vương phủ Vân Trung – Tiêu Dận Đường.

Trong mấy năm qua, nàng và Tiêu Dận Đường chỉ gặp mặt vài . Nàng đối với nhất kiến chung tình, nhưng luôn lạnh nhạt. Chương Phượng Đồng , ngay cả thị nữ bên cạnh Tiêu Dận Đường cũng nhan sắc hơn . Bị lãnh đạm như , nàng nản lòng, ngược âm thầm mua chuộc tai mắt trong vương phủ, dần dần nắm một vài chuyện riêng.

Năm ngoái, nhân dịp Tiêu Dận Đường đến nhà tổ phụ nàng ở Sở Hùng thăm hỏi trưởng bối, nàng kín đáo gặp riêng một nữa. Lần , nàng bày tỏ chân tình, nguyện ý vợ hiền giúp trượng phu dựng nghiệp, cam kết sẽ tâm ý phò tá lập nên đại sự. 

Kể từ đó, thái độ của Tiêu Dận Đường mới chút đổi, hai mới dần dần trở nên quen thuộc hơn.

Vài ngày , Chương Phượng Đồng bất ngờ nhận một bức thư từ Tiêu Dận Đường, kể cho nàng chuyện giữa và một  cô nương họ Chân đến từ Tuyền Châu, đồng thời nhờ nàng mặt đến gặp cô nương , thuyết phục  gật đầu nàng đồng ý. Vì lấy lòng , Chương Phượng Đồng dám trái lời, thế nên mới chuyến hôm nay.

Vừa , ngay từ cái đầu tiên khi thấy cô nương họ Chân , trong lòng nàng như mèo cào. Lại Gia Phù nhắc đến chuyện phụ mẫu, lòng nàng như kim châm, nghi ngờ nữ tử đang ám chỉ châm biếm . càng tiếp, nàng cảm thấy cô nương họ Chân lời nào cũng ngây thơ, lẽ chỉ là vô tình chạm nỗi đau trong lòng nàng , ý gì sâu xa. Vừa hổ, tức giận, nghi ngờ, nàng còn đang bối rối thì bỗng Gia Phù để Bùi Hữu An chủ.

Nàng lập tức hồn, vội vàng ngăn : "Chân , những lời , chỉ là vì mến , coi như tỷ , nên mới thổ lộ chân tình với mà thôi. Chuyện tâm sự giữa tỷ , thể truyền ngoài? Càng nên để biểu ca của ."

Gia Phù chớp chớp mắt, khó xử :

" chẳng tỷ bảo gật đầu theo Thế tử ? Chuyện lớn thế , dám tự quyết định."

"Chẳng qua chỉ là mong ước của tỷ mà thôi. Nếu thể tự quyết, thì thôi , lẽ nào tỷ còn ép gật đầu ?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!