Khi Gia Phù đưa tuẫn táng, trời đang độ cuối thu.
Nàng nhớ rõ — trong điện Kim Bích, khắp khu vườn đều là hoa phù dung nở rộ, đến nao lòng.
Từ xa , cảnh sắc tựa như một đám mây ráng ngũ sắc lơ lửng giữa trung.
Cảnh tượng buổi trưa hôm đó, nàng cũng nhớ rõ.
Đã mấy ngày liền Gia Phù gặp mặt hoàng đế. Cung nhân rằng, hoàng hậu vẫn luôn cận kề bên long sàng, ngày đêm rời, áo xiêm chẳng , tận tâm hầu bệnh.
Khi nàng triệu trong, thấy Chương hoàng hậu mí mắt sưng húp, sắc mặt tiều tụy. Trước khi rời , hoàng hậu dặn nàng rằng:
"Hoàng thượng triệu gọi ngươi, hãy hầu hạ thật chu đáo."
Hoàng hậu lúc vẫn dịu dàng, ôn hòa như khi — hề chút khác thường.
Sau lớp màn mỏng sắc vàng rực rỡ chồng chất, thoang thoảng một mùi hương nồng nặc — thứ mùi khó chịu tạo nên từ hỗn hợp dược liệu và hương liệu.
Cửa điện đóng chặt. Ánh sáng trong nội điện âm u và nặng nề, như thể một bóng tối lớn đang bao phủ lấy nàng.
Gia Phù quỳ gối long sàng, nơi đàn ông tên Tiêu Dận Đường đang .
Nàng quỳ ở đó gần nửa nén nhang .
Chỉ trong vỏn vẹn mười năm, đại quyền của Đại Ngụy đổi bốn . Niên hiệu lượt đổi từ Thiên Hỉ, Thừa Ninh, Vĩnh Hi, cho đến triều đại Chiêu Bình của Thế Tông Tiên Đế.
Trong thời gian đó, chiến sự bùng nổ ngớt — thể là vô cùng hỗn loạn. bắt đầu từ thời Tiên Đế, nội loạn mới dẹp yên, quốc lực ngày càng cường thịnh, dân sinh cũng dần yên .
Khi Tiêu Dận Đường kế vị từ phụ — tức Thế Tông — thì vùng biên cương phương Bắc bắt đầu dậy sóng.
Vị tân hoàng đầy chí khí và tham vọng. Chỉ một năm khi đăng cơ, mặc cho bá quan can gián hết lời, vẫn kiên quyết dốc lực quốc gia, chinh xuất quân đánh dẹp Thổ Cốc.
Trận chiến tuy cam go nhưng rốt cuộc cũng giành thắng lợi. Song, hoàng đế may thương chiến trường.
Sau khi hồi triều, thương thế ngày một trầm trọng, ngự y bó tay vô sách. Tin đồn chẳng lành bắt đầu râm ran lan truyền trong hậu cung.
Tiêu Dận Đường vẫn đang mê man bất tỉnh, bỗng nhiên, hai tay giơ lên cao, loạng choạng múa may trong trung, như thể đang sức chống thứ gì đó vô hình.
Mắt vẫn nhắm nghiền, nhưng lông mày nhíu chặt . Gương mặt lộ rõ vẻ đau đớn và hoảng sợ, mồ hôi lạnh ngừng túa nơi trán — trông như đang cơn ác mộng ghê gớm nào đó hành hạ.
Gia Phù hoảng hốt bò dậy, vội vàng tiến gần, nắm lấy bàn tay lạnh toát đẫm mồ hôi của .
"Hoàng thượng, tỉnh ——"
Ngay khoảnh khắc tiếp theo, nàng đẩy mạnh một cái, ngã lăn đất. Dù đau đớn, nàng vẫn gắng gượng bò dậy, gần một nữa, thì thấy lẩm bẩm trong cơn mộng mị:
"Hữu An! Hữu An! Đây là báo ứng mà ngươi dành cho trẫm ? Tha cho trẫm ! Đừng trách trẫm! Nếu trách thì trách phụ hoàng! Mọi tội đều là do ông gây ——"
Cổ họng Tiêu Dận Đường phát tiếng khò khè, giống như một đôi tay vô hình đang siết chặt lấy cổ khiến thở nổi.
Tim Gia Phù đập loạn lên. Trong ác mộng, Tiêu Dận Đường tiếp tục mê sảng, nhưng giọng điệu đổi:
"Trẫm là hoàng đế! Trẫm là hoàng đế của Đại Ngụy! Bùi Hữu An, trẫm sợ ngươi! Ngươi vốn dĩ nên sống đời ! Dù ngươi hóa thành quỷ, thì cũng chẳng thể gì trẫm!"
Hắn nghiến răng nghiến lợi, sắc mặt vặn vẹo. Bàn tay đang quơ loạn bất ngờ nắm chặt lấy cổ tay của Gia Phù, lập tức siết mạnh đến mức phát tiếng răng rắc, như thể bộ sức lực cuối cùng trong cơn mộng đều dồn năm ngón tay .
Gia Phù cảm thấy xương cổ tay như nát vụn, cố nhẫn đau, khẽ gọi một tiếng.
Tiêu Dận Đường cuối cùng cũng tỉnh , bật mở mắt, mồ hôi lạnh nhễ nhại, đôi mắt thẳng tắp chằm chằm nàng.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!