Chương 30: (Vô Đề)

"Sư... tỷ?!!"

Sư Chính không thể tin được mà thì thầm, trong lòng ông như nhấc lên một trận sóng to gió lớn, cổ họng khô khốc, ngay cả nếp nhăn ở khóe mắt cũng bất giác căng ra.

Từ nhỏ ông đã không cha không mẹ, được sư phụ nhặt về từ đống cỏ ở ngoại ô và thu làm đệ tử.

Sư phụ luôn bận rộn, thường xuyên không có thời gian rảnh.

Ông xem như được sư tỷ nuôi lớn, đối với ông, nàng kỳ thật càng giống như mâu thân hơn.

Từ việc mặc quần áo, rửa mặt, ăn cơm, chải đầu, đến khi lớn hơn là học viết, đọc sách, y thuật, châm cứu, tất cả đều do sư tỷ dạy bảo.

Sư tỷ luôn mặc váy dài đơn sắc, búi tóc giản dị mà xinh đẹp, bên tóc cài vài bông hoa tươi theo mùa, bộ dạng thanh lịch, dịu dàng, lại có chút trong trẻo, như lan trước mưa, bạch trà sau xuân.

Ngay cả mấy đứa trẻ nghịch ngợm trên phố khi trông thấy sư tỷ cũng không nhịn được mà dừng tay, ngoan ngoãn đứng ở góc tường, mắt tròn xoe nhìn theo.

Sư tỷ thích đọc sách, khi có chút rảnh rỗi sẽ ngồi trước quầy của y quán, một tay chống cằm, lúc lật sách thỉnh thoảng ngẩng mắt lên, nửa nhắm mắt nhìn dọc theo con phố sáng sớm vắng lặng hay buổi trưa nhộn nhịp, tấp nập.

Sư tỷ không thích nấu ăn, cứ bước vào bếp là xảy ra thảm họa lớn.

Ông đến giờ vẫn nhớ rõ hương vị của cháo và bánh mà sư tỷ nấu, cháy khét lẹt, đâm thẳng vào óc, khó chịu hơn cả uống thuốc sắc, dù đã nhiều năm trôi qua ông vẫn còn sợ hãi.

Những ngày tháng ấy giản đơn cứ trôi qua như vậy, nhưng đột nhiên một ngày, sư tỷ hoàn toàn biến mất.

Ngoại trừ ông, không ai nhớ rằng đã từng có một người như vậy xuât hiện, ngay cả sư phụ cũng quên mất mình từng có một đệ tử xuất sắc đến vậy...

Chỉ có ông, giữ lại ký ức thuở nhỏ.

Nếu không phải sau này gặp Hoàng đế Minh Trung cũng có ấn tượng tương tự, ông suýt nữa tưởng mình chỉ từng mơ một giấc mơ hão huyền.

Sư Chính ngây người, mắt đỏ hoe, cả người như bị đóng băng tại chỗ, không thể nhúc nhích.

Chính là sư tỷ, không sai, như những năm tháng trước kia, thời gian chẳng bao giờ để lại dấu vết nào trên người tỷ ấy, ông không thể nhận nhầm!

Lão gia tử bất ngờ xúc động, nước mắt ngân ngấn, Ngụy Nhị gia thấy lạ: "Ngoại tổ phụ? Ngài đang nhìn cái gì vậy?"

Hắn theo ánh mắt nhìn qua, chỉ thấy bóng dáng màu trắng ngà lướt qua cửa sổ nhỏ trên gác.

Ngụy Nhị gia nhìn trái nhìn phải, một lúc không hiểu chuyện gì.....

Chỉ trong thời gian một nén nhang, Trân Châu lại trở về gác xép, vừa chạy vừa leo lên lầu hai, không kịp lau bụi bẩn trên tay, thúc giục Ninh Hoàn nhanh chóng theo mình.

Ninh Hoàn nhấc hòm thuốc lên, nhưng không hề động đậy: "Cô nương, ít nhất cũng nên nói rõ chúng ta sẽ đi đâu."

Trân Châu tiến đến bên tai Ninh Hoàn, nói nhanh như gió: "Có chuyện ở Phúc Xuân Đường, mọi người đang nói chuyện sôi nổi thì lão phu nhân đột nhiên ngất xỉu, Lưu ma ma nói có vẻ như là bệnh cũ tái phát."

"Hôm nay không may, Lý đại phu trong phủ xin nghỉ về nhà dự tiệc thôi nôi cháu gái, Di An trưởng công chúa đã sai người đi mời đại phu khác, nhưng vì cách xa, không thể đến ngay, di nương nghĩ đến việc nhờ Ninh đại phu qua xem một chút."

Trân Châu nhận lấy hòm thuốc, giọng thấp hơn, nói thêm: "Đây là cơ hội của ngài, cũng là cơ hội tốt cho di nương."

Đưa Ninh đại phu vào thời điểm này, dù Ninh đại phu không thể làm gì cũng không sao, chờ đại phu mà Di An trưởng công chúa mời đến là được, nhưng nếu Ninh đại phu có cách, thì lần này di nương sẽ thực sự có mặt mũi trong phủ.

Trân Châu trong lòng tính toán, khóe miệng không tự chủ được mà kéo ra chút ý cười.

Ninh Hoàn mắt mày cong cong, tâm trạng cũng tốt, buồn ngủ lại gặp chiếu manh, đúng là thời cơ tốt.

Hiểu rõ nguyên nhân, Ninh Hoàn không chần chừ, theo sau Trân Châu xuống lầu.

Trong Phúc Xuân Đường, mấy nhà khách nhân đã đi, Di An trưởng công chúa và Ngụy Tam phu nhân đang ở trong phòng chăm sóc lão phu nhân, những tiểu bối khác đều đợi ở ngoài, không dám lên tiếng.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!