Khi đón được cha mẹ trời đã tối rồi.
Cho đến khi cả nhà ba người ngồi lên xe, Ngọc Điệm Thu mới đột nhiên nhớ tới, cứ để cha mẹ và Lục Trì Chi ở chung với nhau, không phải tương đương trực tiếp tuyên bố cô là nữ hay sao!
Nhưng, Lục Trì Chi giống như bị cái gì tẩy não, mặc kệ cô trang điểm như thế nào anh cũng sẽ không tin cô là nữ sinh.
Ngọc Điệm Thu hơi lơi lỏng một chút.
Cô không dám thiếu cảnh giác, thời khắc chú ý đến đề tài nói chuyện của cha mẹ, lúc nào cũng có thể đánh gãy.
Không có tiền thì phải mạo hiểm!
Trần Vân Tú là giảng viên Đại học, Ngọc Giang Chiêu ở trong hệ thống chữa bệnh, kiến thức của hai vợ chồng đều rộng rãi, nào dễ dàng bị con gái lừa dối như vậy.
Gọi xe taxi gọi được một siêu xe xác suất thấp còn không nói, gọi đến một chiếc xe chạy băng băng cấp S xác suất còn hiếm như mua vé số trúng thưởng.
Lại nhìn thấy bộ quần áo mà tên nhóc "tài xế" mặc kia, rõ ràng chính là không giống người thiếu tiền lộ phí hay người nhàm chán.
Hai vợ chồng ngồi ở phía sau nhìn nhau, Trần Vân Tú cười tiến lại gần: "Cậu nhóc, ngày thường chạy Didi kiếm được rất nhiều tiền hả?"
Đột nhiên bị gọi tên, Lục Trì Chi chần chờ trong chớp mắt: "Không kiếm được bao nhiêu." Anh nhìn nữ sinh ngồi ở trên ghế phụ, thấy biểu tình của cô khẩn trương, khoé môi của ann hơi cong lên: "Chủ yếu là, muốn thể nghiệm cuộc sống thôi ạ."
Lòng Ngọc Điệm Thu vốn đang bóp chặt, nghe anh đối đáp trôi chảy, lén giơ ngón tay cái lên với anh.
Mẹ ngày thường là một người cao lãnh, chắc là nhìn mặt Lục Trì Chi người ta đẹp, nhiệt tình đến mức không xong.
Lục Trì Chi lái xe rất vững, trên đường kẹt xe cũng không vội.
Trần Vân Tú tiếp tục nói những lời khách sáo: "Cô nhìn thấy cháu tuổi còn trẻ, tốt nghiệp chưa?"
"Vừa tốt nghiệp năm ngoái ạ."
"Học Đại học ở đâu thế?"
"Học ở phương Bắc ạ."
"Phương Bắc tốt lắm, nhiều trường tốt.
Cha mẹ còn chưa về hưu đâu hả?"
Thái độ Lục Trì Chi khiêm tốn, hỏi gì đáp nấy: "Cha cháu làm trong ngành ăn uống, mẹ làm kinh doanh quần áo trang sức."
Tình huống nhà anh cũng là lần đầu tiên Ngọc Điệm Thu nghe thấy.
Hoá ra cha anh mở tiệm cơm, mẹ bán quần áo.
Ngọc Giang Chiêu hiếm khi nói nhiều hơn: "Ngành sản xuất ăn uống mấy năm nay chịu ảnh hưởng rất lớn, có thể kinh doanh cũng là những cửa hàng có danh tiếng vượt qua thử thách.
Công ty cung cấp dịch vụ ăn uống hàng đầu của Hoàng Hà là công ty Lục thị có cổ phần.
Còn quần áo trang sức, hẳn là nhãn hiệu quần áo vận động của Phong Nhã có doanh số tốt nhất."
Lục Trì Chị nghe thấy tên cửa hàng ăn uống của cha mình cùng nhãn hiệu của mẹ mình sắc mặt không thay đổi: "Nhìn ra được, chú ngày thường không ít xem tin tức kinh tế tài chính."
"Ông ấy à, thích xem cái loại tin tức buồn tẻ nhạt nhẽo này."
"Làm gì có." Ngọc Giang Chiêu chỉ là thuận miệng nói: "Cửa hàng với nhãn hiệu trong nước chỉ có mấy nhà có danh tiếng tốt như vậy, đây không phải là mọi người đều biết hay sao.
Đúng không? Moah Moah…"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!