Uống một ngụm cũng là uống, uống rượu không lái xe, ý thức an toàn của vị đại thiếu gia này còn rất tốt.
Ngọc Điệm Thu trượng nghĩa gật gật đầu: "Được."
"Em trai, anh tự giới thiệu một chút." Lâm Bỉ Khâu giơ tay chỉ vào một loạt người ngồi trên sô pha, nói tên từng người: "Người ngồi đầu tên Khảo Nãi, người phía sau cậu ấy tên Mao Tiêm, bên cạnh là Dụ Nê, Ô Long, cuối cùng chính là hai người có tên theo phong cách Mỹ, Mocha và Latte."
Ngọc Điệm Thu phảng phất đi vào một tiệm trà sữa, cong mắt lên xua xua tay: "Rất vui vẻ quen biết mọi người, tôi tên là Ngọc Điệm Thu.
Ngọc trong ngọc thạch, Điệm là trong chiếu trúc, Thu trong mùa thu."
"Cái tên thật có tình thơ ý hoạ! Anh mù chữ xin hỏi một câu, là có ngụ ý đặc biệt gì sao?"
Lục Trì Chi buồn bã nói: "Một tấm chiếu trúc tương đối mát mẻ."
Những người khác quay đầu nhìn về phía Ngọc Điệm Thu.
Tự mình chứng thực: "… Ừm, đúng vậy."
"Được quá nhỉ Lục Trì Chi, cậu đột nhiên trở nên có văn hoá như vậy."
"Các cậu cho rằng Lục gia tôi học Thanh Hoa mấy năm là công cốc à?"
"Chiếu trúc mát mẻ?" Mao Tiêm không hiểu nổi, hỏi: "Đây có hàm ý thâm ảo nào không?"
Lục Trì Chi lười nhác nhấc mí mắt lên: "Ngủ thoải mái."
"Phụt…" Ngọc Điệm Thu thiếu chút nữa thì bị sặc chết.
Sau đó phát hiện, hình như chỉ có mình cô hiểu sai nghĩa.
"Mùa hè ngủ chiếu rất là thoải mái."
"Cái họ này rất là hiếm thấy, em trai là dân tộc thiểu số ư?"
Ngọc Điệm Thu xoa xoa miệng: "Đúng vậy." Cô lén nhìn về phía Lục Trì Chi, thần sắc của anh đạm nhiên, câu nói "ngủ thoải mái kia" của anh chắc là nghĩa trên mặt chữ.
Ngại ngùng chỉ có mình cô.
"Chỗ của cậu thi Đại học có được thêm điểm không?"
"Ừm, có thêm." Ngọc Điệm Thu chân thành nói: "Cảm ơn Nhà nước, cảm ơn Đảng."
"Mẹ kiếp, vậy cũng quá sung sướng! Vậy con tương lai của cậu cũng không thể theo họ cha, hộ khẩu thành phố không có tác dụng gì."
Lục Trì Chi ho nhẹ một tiếng, một đám người lập tức không dấu vết mà nói tiếp đề tài trước đó: "Hiện tại hộ khẩu nông thôn còn tốt hơn so với thành phố của chúng ta, sau này tôi sẽ tìm một hoa khôi của thôn mà gả đi."
"Thôi đi, bộ dạng khỉ ốm kia của câu, đến nông thôn dọn phân cũng không có người cần!"
"Lấy măng đây!"
Thấy bọn họ dỗi nhau như vậy, Ngọc Điệm Thu cũng không chú ý đến câu nói "theo họ cha" kia có gì đó không đúng.
Một đám công tử ca có điều kiện hậu đãi không biết là hâm mộ cô thật hay là trêu cô, khoé miệng của Ngọc Điệm Thu không hề buông xuống.
Người khác ăn sinh nhật mà mình không quan tâm thì không lịch sự, vô hỏi: "Thọ tinh đêm nay là?"
"Ô Long, anh chàng nhỏ đẹp trai gọi cậu kìa."
Ô Long là sinh viên trường top, điển hình cho lập trình viên sợ xã hội, lại là lần đầu nhìn thấy nữ sinh tóc ngắn xinh đẹp đáng yêu như vậy, không dám đối diện với Ngọc Điệm Thu, đỏ mặt nghiêm trang chào hỏi: "Xin chào, là sinh nhật của tôi."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!