Không muốn tự mình đa tình, cũng không muốn đoán tới đoán lui.
Vì chứng thực suy đoán này của cô, Ngọc Điệm Thu nói làm là làm.
"Lục Trì Chi." Cô bấm tay gõ vang vách tường.
"Anh đây." Anh trả lời sau một giây.
"Em không thoải mái." Ngọc Điệm Thu giả vờ đáng thương hề hề: "Cảm giác sắp chết rồi."
Cửa bên cạnh "rầm" một tiếng vang lên, không đến mười giây, Lục Trì Chi phá cửa mà vào.
Biểu tình của anh hoảng loạn, cũng không kiêng kị gì, lập tức xông đến bế ngang cô lên.
"Gọi xe cứu thương quá chậm, anh đưa em đến bệnh viện." Anh giơ một bàn tay ra, lòng bàn tay dán lên trán của cô: "Chỗ nào không thoải mái? Đầu hay là bụng?"
"Chi Chi." Ngọc Điệm Thu câu lấy cổ anh mà cười.
Chú ý tới sự giảo hoạt trong mắt cô bé trong lồng ngực, Lục Trì Chi ngẩn người, dừng chân lại: "Anh bị lừa, em giả vờ?" Ngữ khí khẳng định.
"Hi." Cô cười.
Lục Trì Chi nhẹ nhàng thở dài: "Kẻ lừa đảo." Dép lê anh cũng chưa kịp đi vào.
"Thật xin lỗi." Cô nhanh chóng xin lỗi: "Nhưng mà, làm sao anh lại khẩn trương như thế." Ngọc Điệm Thu cười xinh đẹp: "Anh có phải là thích em hay không?"
Động tác của Lục Trì Chi dừng lại.
"Hỏi anh đấy."
Lục Trì Chi không trả lời trực tiếp, mà là đang ước lượng với cô, lại nhìn ổ chăn của cô, như là chuẩn bị ném cô trở về: "Biết gạt người như vậy, hiện tại ném xuống còn kịp không?"
Anh không phủ nhân, chính là thừa nhận.
"Không kịp." Trong lòng của Ngọc Điệm Thu đã có đáp án, cánh tay vòng trên cổ anh: "Anh đã bị em quấn lên."
Lục Trì Chi: "Ôm như vậy được lâu không, gạt anh ôm em?" Anh nói chính là chuyện cô cọ vận khí của anh.
Nhưng càng có sự dò thám.
"Nếu mục đích của em không thuần, anh sẽ ném em xuống ư?" Cô không trả lời lại.
"Sẽ." Lục Trì Chi không có buông tay.
Vẻ mặt của anh kiêu ngạo lại thấp thỏm, như là rất chờ mong đáp án của cô, rồi lại sợ nghe được đáp án của cô.
Ngọc Điệm Thu đã từng gặp Lục Trì Chi mặt không thay đổi sắc khôn khéo cùng cô diễn kịch, từng gặp Lục Trì Chi bá đạo trước mặt người khác, cũng gặp Lục Trì Chi kiêu ngạo chạy ra trong ngày mưa để đưa ô cho cô.
Đây là lần đầu tiên cô nhìn thấy một Lục Trì Chi thật cẩn thận không giống với Lục Trì Chi.
Những cảm xúc còn tồn đọng ở đây phóng thích ra một khắc, trong đầu phảng phất giống như ngàn vạn con nai con kêu to, rồi sau đó chạy về phía trái tim, điên cuồng đâm loạn dẫm loạn, làm tim cô trở nên luân hãm.
Cô trầm mặc trong thời gian dài, khiến cho tinh thần anh căng chặt, cánh tay của Lục Trì Chi không tự giác buộc chặt.
Ngọc Điệm Thu sắp bị anh thắt chết, vỗ vỗ tay anh: "Anh thả em xuống đi, ôm như vậy cũng rất nặng."
Lục Trì Chi cố chấp nói: "Không buông." Đợi không được đáp án, anh không buông tay.
Ngọc Điệm Thu tuy chưa từng nói chuyện yêu đương bao giờ, nhưng cô biết một nam sinh kiêu ngạo nguyện ý để cô tùy tiện ôm loạn, hiện tại lại lo lắng cho cô như vậy, đã nói lên trong lòng anh cũng mang tâm tư như vậy.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!