Chương 16: Không Chịu Được Sự Cám Dỗ

Đón cô mà dán xe thành như vậy? Ngọc Điệm Thu vội vàng quay về trường học, không hỏi thêm nhiều.

Lục Trì Chi vậy mà lại biết cô muốn đi đâu, trực tiếp mở map đi đến cửa Bắc.

Lục Thần Tài không chỉ vượng người khác mà còn biết tính toán?

Xe kết hôn quá chói mắt, các bạn học đi ngang qua sôi nổi ghé mắt nhìn, đột nhiên, có một người quen hô to: "Ngọc Điệm Thu? Hôm nay cậu kết hôn à?"

Ngọc Điệm Thu vỗ vỗ trán, xoay người banh mặt ra: "Không phải, tôi đi nhờ xe."

Lúc này, một cái tay rất đẹp vươn ra từ cửa sổ: "Vị khách này, còn chưa có trả tiền." Lục Trì Chi đưa mũ của cô để lại ở trong xe ra: "Tiền mặt hay là quét QR?"

Bạn học bị mặt anh hấp dẫn, ánh mắt dừng lại trên mặt Ngọc Điệm Thu, nháy mắt hiểu ra quan hệ của hai người, bắt đầu ồn ào: "Anh trai tài xế đẹp trai như vậy, ra bên ngoài phải bảo vệ tốt chính mình nhé!"

Ngọc Điệm Thu thanh thanh giọng nói: "Bạn cùng phòng của tôi."

Lục Trì Chi không có cái giá gì, gật đầu xem như chào hỏi, nhìn về phía cô: "Tôi ở chỗ này chờ em?"

"Không cần, tôi có khả năng phải chậm trễ trong chốc lát, anh đi đón cô dâu trước đi."

Lục Trì Chi cười nhạo: "Đón dâu cái gì, tôi không thích làm phù rể."

"Vậy xe anh…"

"Khó coi à?"

Anh đặc biệt dán vòng hoa để chơi hay sao? "… Đẹp." Lục thiếu gia gần đây quá không bình thường.

Việc làm xong xuôi, Ngọc Điệm Thu quay lại trong xe.

Bàn tay rõ ràng khớp xương của Lục Trì Chi đặt ở trên tay lái, Ngọc Điệm Thu bị thủ thế lái xe làm cho đẹp trai rồi.

Cô lôi kéo khăn quàng cổ, che khuất má ở nửa bên mặt.

"Ngọc Điệm Thu." Lục Trì Chi gọi cô.

Ngọc Điệm Thu không ngẩng đầu, xoang mũi toát ra âm thanh: "Ừm."

"Em có cần phải thẹn thùng lâu như vậy không?" Lục Trì Chi kéo khăn quàng cổ của cô xuống, nghiêng mắt: "Năm ngày, cũng nên hết rồi chứ?"

Ngọc Điệm Thu yên lặng kéo khăn quàng cổ lại: "… Vẫn có chút xấu hổ."

"Sợ không phải xấu hổ." Lục Trì Chi nhấc mắt lên: "Chắc là thẹn thùng chứ?"

Hai chữ thẹn thùng giống như quả bom, làm Ngọc Điệm Thu nổ tung: "Sao có thể!" Cô đúng lý hợp tình ngồi đoan chính: "Chúng ta là quan hệ gì, tôi thật sự muốn làm cái gì với anh, còn không phải tùy tùy tiện tiện hay sao." Tự tin không đủ

Lục Trì Chi dừng một chút, cười rộ lên thanh tuấn đẹp trai: "Xem ra tôi sau này nên mặc bảo thủ một chút, đỡ bị em làm một chút gì."

"…"

Gương mặt bị véo, Lục Trì Chi thò qua, ngũ quan chợt phóng đại trước mặt cô, ánh mắt anh mang theo sự tò mò: "Em làm sao đột nhiên lại trở nên thẹn thùng."

Mặt Ngọc Điệm Thu bị anh bóp méo: "Tôi vốn dĩ lớn lên đã thẹn thùng."

Không được đáp án mình muốn, Lục Trì Chi không buông tay: "Lớn lên thẹn thùng còn dám giả thành nam sinh?"

"Chủ yếu là khí chất vượt qua thử thách."

"Khí chất của đứa trẻ con?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!