Chương 15: Lục Tr㬠Chi Trầm Mặt €œbỏ Nhã Rời đi”

Ngọc Điệm Thu không phải chưa nghĩ đến ngày này, thậm chí đã bắt đầu hoài nghi Lục Trì Chi đang diễn với cô.

Nhưng bất thình lình bị nhìn thấu vượt qua phạm vi khống chế của cô.

Lúc cô đối mặt với chị anh không thèm che giấu, thật ra là muốn ngả bài.

Cô vốn dĩ định chờ chị anh nhắc đến, thuận nước đẩy thuyền theo tiết tấu mà cô diễn thử, bước đi, lấy lý do thoái thác, sau đó tiến dần lên, đi từng bước một vạch trần khăn che mặt của chính mình.

Sau đó lại thái độ với Lục Trì Chi, đưa ra sự đáp lại tương ứng.

Kế hoạch của cô chu đáo chặt chẽ tỉ mỉ đến như thế, biến hoá lại bất ngờ.

Khăn che mặt của cô, một chút cũng không thần bí.

Nếu trời cao lại cho cô một cơ hội, cô lúc trước tuyệt đối sẽ không chọn nữ giả nam trang,!

Lục Trì Chi đột nhiên xuất hiện làm cho cô ấn tượng quá lớn, Ngọc Điệm Thu cảm giác đầu óc mình nháy mắt thanh minh dị thường.

Cô cái khó ló cái khôn, kiên cường bất khuất mà giảo biện: “Đây là phòng anh trai em.” Phảng phất giống như một kẻ ngốc giãy giụa lúc hấp hối.

Lục Trì Chi không nói lời nào, lông mi hơi rũ, lông mi chớp nhìn một cái bóng ở trên đầu làn da trắng lạnh của anh.

Giống như tôn trọng buổi biểu diễn của cô, anh nhìn cô chằm chằm, lặng lẳng nhìn cô triển lãm chính mình.

Ngọc Điệm Thu càng cảm thấy mất mặt.

Qua hai giây.

“Ồ, em gái.” Lục Trì Chi lười nhác ngước mắt lên: “Anh em có bạn trai không?”

“……”

Ngọc Điệm Thu cứng đờ.

Thế nhưng lại không phân biệt được anh thật sự tin hay là diễn.

Lục Trì Chi đến trước mặt cô, nhặt đôi giày cao gót hỗn loạn khi cô cởi ra lên, ngón tay thon dài nâng đế giày thủy tinh: “Anh đối với anh em…” Anh giương mắt, ngữ điệu không thể đứng đắn nổi: “Là nhất kiến chung tình.”

Vẻ mặt của anh phảng phất như đang viết: Bịa đi, em tiếp tục bịa đi.

Xem em có thể bịa ra đoá hoa hay không.

Nội tâm của Ngọc Điệm Thu phát điên.

Như vậy thì bịa như thế nào!

Không đúng, biểu tình, ngữ khí này của anh, còn nói gì mà nhất kiến chung tình với anh cô…

Đầu óc ầm ầm nổ tung.

Anh đã nhìn ra! Từ rất sớm đã nhìn ra! Từ ngày đầu anh vào cửa anh đã nhìn! Ra! Rồi!!

Ngọc Điệm Thu tức giận: “Lục Trì Chi! Anh người này thật sự quá…” Cô vốn định ác nhân cáo trạng trước, suy nghĩ nửa ngày cũng chưa nghĩ đến một từ trị tội thích hợp cho anh: “Quá đáng yêu.”

Cao cao cầm lên, cảm xúc nhẹ nhàng buông xuống được cô phát huy đến vô cùng nhuần nhuyễn.

Lục Trì Chi nhìn chằm chằm vòng eo mảnh khảnh của cô, cười đến hư hỏng: “Chị của tôi thần thần bí bí, nói là phải cho tôi một kinh hỉ.” Anh cúi người xuống gần cô, âm cuối kéo dài, ngữ khí hết sức ái muội: “Chính là em à, em gái.”

Hơi thở thanh hàn của trên người nam sinh kéo xuống dưới, chiếm cứ tất cả các cảm quan của cô.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!