Chương 13: Tình Địch

Bởi vì buổi sáng Lục Trì Chi nói phải mang ô, ra đến trước cửa, Ngọc Điệm Thu cố ý cầm một cái ô.

Không nghe lời Thần Tài, có hại trước mắt.

Cô tin tưởng không nghi ngờ miệng vàng lời ngọc của Lục Thần Tài.

Quả nhiên, vừa ra khỏi tiểu khu thì trời mưa.

Ngắn ngủi vài phút, mưa to như trút, mặt đường rất nhanh bị làm ướt đẫm.

Nghe thấy phía sau có tiếng chạy bộ trong mưa, cô quay đầu, thân ảnh của Lục Trì Chi xuất hiện trong màn mưa.

Dáng người anh cao gầy có hình, đội ô đứng ở đó, thành một tuyến phong cảnh.

Thấy cô đứng nhìn anh, mắt phượng của Lục Trì Chi nhếch lên: "Chậc, vậy mà không bị xối ướt như gà hầm trong nồi canh."

Trên tay anh là mang ô dự phòng cho cô?

Trong lòng Ngọc Điệm Thu ấm áp, đi đến, sóng vai đi cùng anh về phía trước, chủ động đến gần: "Hôm nay sao cậu không lái xe?"

Lục Trì Chi: "Biển số xe đến hạn bảo hành." Anh giống như là nam sinh hư ở hàng cuối cùng, vuốt tóc mái của cô, đầu ngón tay thon dài kéo mũ cô lên, trở tay đội lên đầu cô.

"Ồ." Cô giống như biến thành không biết nói chuyện rồi.

Ngọc Điệm Thu sờ sờ mũi, mới phát hiện bị mưa xối ướt.

Lục Trì Chi nhìn cô vài lần, sau khi đi vào trạm, anh chọc mặt cô: "Ngọc Điệm Thu, cậu làm sao thế? Gần đây rất lãnh đạm nhé, có ý kiến gì với tôi à?"

Lãnh đạm á? Không có mà! Cô hận không thể túm anh nói chuyện ba ngày ba đêm!

Chính là khi đối mặt với anh thì trở nên khẩn trương và vốn từ nghèo đi, không biết phải nói gì…

Thấy anh đi vào cùng xe với cô, giống như lần trước, Lục Trì Chi đi ở phía sau cô.

Ngọc Điệm Thu buột miệng thốt ra: "Vì sao cậu lại cứ đi theo tôi thế?" Lời vừa ra khỏi miệng cô bắt đầu hối hận, hận không thể cắn đứt đầu lưỡi của chính mình.

Vốn tưởng rằng anh sẽ tức giận, không nghĩ tới Lục thiếu gia không hề để bụng, nắm chặt móc treo, từ trên cao nhìn xuống phía cô, tiếng nói trở nên lưu luyến lạ lùng: "Đây không phải là sợ cậu gặp mưa, tới đưa ô cho cậu à."

"…"

Ngọc Điệm Thu một bên hối hận, một bên nói lên tiếng nói của thẳng nữ: "Tôi có cô."

Một anh chàng chiến thuật ngồi bên cạnh cô muốn ngửa ra đằng sau, sau đó nhường chỗ ngồi cho đôi tình nhân giận dỗi này: "Trai đẹp, cậu ngồi đi."

Lục Trì Chi: "Cảm ơn." Anh không giải thích quá nhiều.

Khi ngồi vào chỗ, khuỷu tay anh lơ đãng cọ qua vai cô, Ngọc Điệm Thu theo bản năng giữ chặt cánh tay né tránh, có người ta một cảm giác mâu thuẫn.

Như là muốn che giấu cái gì, cô cúi đầu lướt Weibo.

Thật ra tâm tư của cô không đặt trên di động.

Cô liền đeo tai nghe Bluetooth nghe nhạc.

Trạm tiếp theo, cô ngẩng đầu: "Cậu…" Lục Trì Chi đã xuống xe.

Ngọc Điệm Thu cả buổi sáng đều tâm thần không yên.

Lục Trì Chi giống như tức giận với cô.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!