Liên Thủ Nghĩa cùng Hà thị muốn Liên Hoa Nhi lăn dấu tay trên biên lai vay tiền làm Liên lão gia tử và Liên Thủ Nhân đều lấy làm kinh hãi.
"Nhị đệ, đệ nói vậy là ý gì. Hoa Nhi là một cô nương sao tới lượt lăn dấu tay, Phụ thân mới là chủ một nhà." Liên Thủ Nhân vội nói.
"Đại ca, mọi việc đều có vạn nhất. Hoa Nhi nói nghe thì thật tốt nhưng đến lúc đó không có tiền trả nợ thì phải dùng phòng ốc trong nhà để trả. Mấy đứa cháu của huynh đều dựa vào những thứ này để ăn cơm cưới vợ kìa."
Liên Thủ Nghĩa cười hì hì nói.
"Hơn nữa, tiền này không phải là cho Hoa Nhi dùng sao, cháu nó ký cũng là việc thiên kinh địa nghĩa."( đạo lý hiển nhiên).
"Đại ca, bọn muội biết huynh đau lòng khuê nữ nhưng Hoa Nhi lập tức trở thành thiếu phu nhân của Tống gia rồi, cũng không thể để cho những người nghèo như chúng ta đây thay nàng gánh nợ chứ." Hà thị nói.
Lão Kim như nghe ra một chút ít manh mối,
"Tiền này là tú tài tướng công mượn cho đại cô nương sao?"
Không phải. Cổ thị cùng Liên Hoa Nhi đang ở ngoài cửa nghe thấy vội vàng đi vào.
Để cho Liên Thủ Nghĩa nói thêm gì nữa, không chừng chuyện Ngọc bội do Liên Hoa Nhi làm vỡ cũng sẽ lộ ra. Đến lúc đó truyền tới tai Tống gia, Hoa Nhi sẽ không thể gả đi được.
"Nhị thúc, có lời gì người một nhà chúng ta một hồi tới thương lượng là được." Cố thị theo Liên Thủ Nghĩa cười cười,
"Huống chi đã bàn tốt lắm rồi, thúc còn ở đó lo lắng cái gì?" _ (TT: bà này rất âm hiểm) _
Liên Thủ Nghĩa chỉ cười cười nói,
"Đại tẩu, nói mà không có bằng chứng, tới lúc đó các ngươi làm quan thì đi làm qua, người làm thiếu phu nhân thì làm thiếu phu nhân, chỉ còn lại một đại gia đình gánh nợ cho các ngươi thì cũng quá oan uổng. Tam đệ, Tứ đệ các đệ nói có đúng hay không?"
Không sai, Liên Mạn Nhi âm thầm gật đầu. Vợ chồng Liên Thủ Nhân vì lợi ích của bọn họ mà không tiếc bán nàng đi thì chuyện gì mà họ không làm được.
"Nhị thúc, rốt cuộc thúc muốn thế nào?"
Liên Hoa Nhi cắn răng nói.
"Hoa Nhi, cháu nói cháu có tiền sẽ trả lại, vậy cháu còn sợ cái gì mà không đi lăn dấu tay vào giấy nợ?" Liên Thủ Nghĩa nói.
"Bằng không chúng ta thương lượng lại một chút đi." Liên Thủ Tín nói.
Tốt. Cổ thị cùng Liên Hoa Nhi vội vàng gật đầu, các nàng cũng không muốn trước mặt lão Kim cùng Liên Thủ Nghĩa nói toạc ra.
" ai u, tú tài tướng công, lúc nãy ngươi nói chuẩn xác thúc giục ta đem biên lai vay tiền đến đây, giờ lại đi thương lượng. Không phải ta nói mạnh miệng, người tìm lão Kim này vay tiền còn đứng xếp hàng, năm trăm lượng bạc, mỗi ngày lợi tức không ít.
Tú tài tướng công, nếu không muốn vay nữa cũng đừng nên chặn tài lộ của ta.
"Lão Kim có chút mất hứng." Tiền này ta nhất định vay, ngàn vạn lần phải giữ lại cho ta.
"Liên Thủ Nhân vội nói." Chỉ có thể lưu một đêm, lợi tức thì tính từ hôm nay.
"Lão Kim trả lời. Liên Thủ Nhân đưa lão Kim đi, mọi người của Liên gia lại cùng nhau ngồi xuống." Đều đã thương lượng xong, làm sao lại trở mặt, lão Nhị, đệ còn đem Phụ mẫu để vào mắt không?
"Liên Thủ Nhân lên mặt đại ca dạy dỗ Liên Thủ Nghĩa." Đại ca, chúng ta làm huynh đệ nhiều năm như vậy, nhưng chuyện này nói miệng là không có bằng chứng.
"Liên Thủ Nghĩa nói. Hắn cùng Hà thị vừa mới thương lượng, cảm thấy nhất định phải để Liên hoa Nhi lăn dấu tay vay nợ mới đảm bảo." Lão Nhị làm sao ngươi có thể như vậy!
"Liên Thủ Nhân hướng Liên lão gia tử nhờ giúp đỡ," Phụ thân ngài nói đi. Lão Tam, lão Tứ, hai người các ngươi có ý kiến gì?
"Liên lão gia tử hỏi. Liên Thủ Tín cùng Liên Thủ Lễ liếc nhau một cái." Chúng con đều nghe Phụ thân.
"Liên lão gia tử thở dài một hơi." Những năm này vì đại ca của các ngươi vào học, trong nhà chúng ta tốn không ít bạc, làm cuộc sống của các ngươi chật vật, ta đây cũng rất xót xa. Lần này đại ca các ngươi nếu được lựa chọn làm quan, toàn gia chúng ta cũng bớt khổ.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!