Sau sự kiện lần trước, Liên Hoa Nhi không còn cùng đám nữ hài tử trong thôn lui tới nữa, thời điểm này ai lại tới tìm nàng, nghe giọng rất quen. Liên Mạn Nhi đứng lên, xuyên qua màn cửa sổ bằng lụa mỏng nhìn ra bên ngoài.
Anh Tử đang hướng phòng trên đi, quay mặt nhìn thấy Liên Mạn Nhi.
"Mạn Nhi, Liên Hoa Nhi có ở nhà không? Ta tìm nàng, Mạn Nhi ngươi cũng tới ah.
"Anh Tử vừa vội vàng hướng phòng trên đi, vừa hướng Liên Mạn Nhi nói. Liên Mạn Nhi ah xong một tiếng ngồi trở lại trên giường gạch."Anh Tử tới làm gì?" Liên Chi Nhi hỏi.
"Ai biết, muội thấy nàng có chút kỳ quái, giống như rất tức giận. Hơn nữa rất sốt ruột, dạng như vậy không giống tìm người đi chơi, giống như là…" Liên Mạn Nhi nghĩ nghĩ, "Giống như là muốn tìm người đánh nhau vậy."
Bên ngoài, Anh Tử cũng không có tiến vào phòng trên, mà đang đứng bên cạnh cửa phòng.
"Liên Hoa Nhi, Liên Hoa Nhi, ngươi đi ra cho ta." Anh Tử ở ngoài cửa phòng hô.
"Thật đúng là đến tìm Liên Hoa Nhi đánh nhau hay sao?" Liên Mạn Nhi nhíu mày.
"Đệ đi xem một chút.
"Tiểu Thất thích náo nhiệt, liền men theo mép giường trượt chân xuống, muốn đi ra ngoài. DTV"Tiểu Thất, chờ tỷ một chút."
Liên Mạn Nhi cũng vội vàng buông may vá xuống, cũng xuống giường, đi giày.
"Con mới may mấy châm, còn phải học may vá thêm, ngồi yên lại.
"Trương thị nói Liên Mạn Nhi. Nàng đối với việc Anh Tử muốn tìm Liên Hoa Nhi không mấy quan tâm. Ở trong mắt nàng, Liên Hoa Nhi, Anh Tử cũng là tiểu hài tử như Liên Chi Nhi, Liên Mạn Nhi. Tiểu hài tử tầm đó cãi nhau, căn bản không tính là chuyện gì, là chuyện không cần quan tâm, cũng không nên nhúng tay. Liên Mạn Nhi cười cười, kéo tiểu Thất liền từ Tây Sương phòng đi ra."Liên Hoa Nhi, ta biết rõ ngươi ở trong nhà. Ngươi nếu không ra, đừng trách ta không khách khí. Dám đùa bỡn ta, ngươi cũng không hỏi thăm một chút Anh Tử ta là người nào, chuyện tốt ngươi làm kia, ta sẽ nói cho toàn bộ thôn biết.
"Anh Tử chỉ vào trong tây phòng mắng. Cổ thị đi trấn trên rồi. Liên Thủ Nhân đúng lúc này cũng không có ở trong phòng, chỉ có Liên Đóa Nhi. Nàng ở trong phòng nghe thấy Anh Tử chửi bậy, cũng không lên tiếng. Lập tức hướng ra sau nhà chạy đi tìm Liên Hoa Nhi."Hoa Nhi tỷ khẳng định vẫn đang cùng lão cô ở sau vườn nói chuyện." Tiểu Thất đối với Liên Mạn Nhi nói.
"Đây không phải Anh Tử sao, ngươi thế nào lại đến nhà ta rồi. Ngươi tìm Liên Hoa Nhi có chuyện gì?" Chu thị từ trong nhà đi ra,
"Ngươi cái tiểu nha đầu. Có chuyện ngươi không hảo hảo nói, còn dám ở trước cửa nhà ta mắng người?"
"Vú lớn, " Anh Tử gọi Chu thị, "Liên Hoa Nhi nhà của ngài dám làm mà không dám nhận, nàng không đi ra, ta sẽ đem việc này cùng ngài nói ra cho rõ. Còn có Mạn Nhi, ngươi tới. Chuyện này cũng liên quan đến ngươi.
"Anh Tử kêu Liên Mạn Nhi đến. Liên Mạn Nhi không nhúc nhích, cũng không có trả lời."Ai nha, Anh Tử, ngươi thế nào đến rồi!" Liên Hoa Nhi vội vã mà từ phía sau chạy tới, đầu tiên là khẩn trương nhìn lướt qua mặt hai người Chu thị cùng Liên Mạn Nhi, sau đó mới nhìn Anh Tử cười, "Anh Tử, ta vào nhà nói chuyện a."
"Ngươi không phải trốn tránh ta sao?"
Anh Tử nói.
"Ta vừa rồi ở sau vườn, Đóa Nhi nói cho ta biết ngươi đến, ta tranh thủ thời gian chạy tới. Ngươi xem tính tình này của ngươi. Hai ta thân nhau, ngươi nói cái gì đều được, nhưng người khác có thể dễ dàng hiểu lầm. Đi, hai ta vào nhà nói chuyện.
"Liên Hoa Nhi tiến lên kéo tay Anh Tử. Anh Tử bỏ qua Liên Hoa Nhi."Ta đến vì chuyện gì. Ngươi nên biết a. Ta ngay ở chỗ này nói đi."
Sắc mặt Liên Hoa Nhi tái nhợt.
"Anh Tử, ngươi chừa cho ta chút đường sống, ta có việc tốt thương lượng." Liên Hoa Nhi ghé vào bên tai Anh Tử nhỏ giọng nói.
"Nội, không có việc gì, Anh Tử tới chơi với ta thôi.
"Liên Hoa Nhi lại đối với Chu thị nói. Chu thị hừ một tiếng, quay người trở về phòng. Liên Hoa Nhi lôi kéo Anh Tử, đi tây phòng, còn đem cửa phòng đóng kín lại. Ồ, Liên Mạn Nhi cảm thấy kỳ quái, bình thường nghe Liên Hoa Nhi nói chuyện, thật sự là không thèm để ý tới nữ hài trong thôn như Anh Tử, sao hôm nay lại đối với Anh Tử khách khí như vậy, giống như là…"Hoa Nhi tỷ không phải là bị Anh Tử nắm được nhược điểm gì a."
"Không phải là chuyện đập vỡ khối ngọc kia, Anh Tử đã nhìn thấy chứ. Nhưng nhà chúng ta đã cùng nhà bọn họ nói chuyện qua rồi, nếu mà nói ra ngoài, đảm bảo sẽ bắt các nàng đền tiền.
"Tiểu Thất nói. Phần lớn người nông thôn nhát gan sợ phiền phức, lại còn có tình cảm quê nhà hương thân, đa số là nhiều một chuyện không bằng bớt một chuyện. Như vậy Liên Hoa Nhi còn có nhược điểm khác bị Anh Tử nắm được sao?"Chúng ta nghe một chút xem là chuyện gì xảy ra?
"Liên Mạn Nhi nghĩ đến mới vừa rồi Anh Tử cố ý nhắc tới nàng, nên lôi kéo tiểu Thất, khom lưng lại như mèo đi tới dưới cửa tây phòng. Không đợi các nàng nghe thấy trong phòng nói cái gì, Liên Đóa Nhi đã cong mồm đi ra."Hai ngươi đang làm cái gì?" Liên Đóa Nhi chỉ vào Liên Mạn Nhi cùng tiểu Thất nói.
"Ngươi nói ta làm gì, " tiểu Thất lập tức nâng người lên, "Ta cùng tỷ ta ở đây chơi một chút không được?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!