Chương 35: (Vô Đề)

Liên Thủ Nhân sẽ không thừa nhận đã làm chuyện như vậy, đây là chuyện Liên Mạn Nhi đã sớm dự liệu được. Nhưng mà, hiện tại không phải do hắn có thừa nhận hay không, chỉ sợ không cần chờ đến ngày mai, cái Sự tích quang huy này của hắn sẽ truyền khắp mười dặm tám thôn.

Cũng không biết Liên lão gia tử và Chu thị sẽ đối mặt với chuyện này như thế nào, nếu như bọn họ bao che cho Liên Thủ Nhân, Liên Thủ Tín ngày thường bánh bao như vậy, có thể đem chuyện này xử lý tốt sao?

Chuyện này, quyết không thể nhượng bộ, bằng không thì, về sau còn không biết xảy ra chuyện đáng sợ gì nữa. Nàng phải dẫm lên quá khứ, mới có thể yên tâm trong tương lai.

Mẹ Liên Mạn Nhi dựa sát vào bên cạnh Trương thị,

"Một mình cha, con sợ sẽ bĩ thiệt…. Mẹ, chuyện này, mẹ và phụ thân, đều phải làm chủ cho con."

"Mạn Nhi, chúng ta đi phòng trên, lần này mẹ mặc kệ là chuyện gì, nhất định sẽ đòi lại công đạo cho con." Trương thị từ trên giường gạch bước xuống, đứng thẳng sống lưng lên.

Nàng khóc đã đủ rồi, cũng nghĩ thông suốt rồi.

Từ khi nàng đến Liên gia, tuân theo khuê huấn của nữ tử phải tam tòng tứ đức, đối với trưởng bối hiếu thuận, đối với tiểu bối yêu thương, tình nguyện ủy khuất chính mình, cũng muốn cha mẹ chồng, dì nhỏ, cùng đám ca ca chị dâu bọn họ vừa lòng.

Vì một nhà an bình, nàng yên lặng chịu đựng, rơi xuống đất bao nhiêu nước mắt, nuốt xuống bao nhiêu ủy khuất, chỉ có chính nàng rõ ràng nhất.

Nhưng nàng nhân nhượng vì lợi ích toàn cục như vậy, cuối cùng đổi lấy chính là cái gì? Nàng xem người ta như thân nhân cùng trưởng bối để kính yêu hiếu thuận, người ta lại xem nàng là kẻ đần, có thể tùy tiện bóp nghiến chà xát nhào nặn, còn muốn dùng mạng của khuê nữ nàng đổi phú quý cho chính họ.

Cho dù không vì mình, cũng phải vì khuê nữ, lấy một cái công đạo.

Trương thị lôi kéo Liên Mạn Nhi, Liên Mạn Nhi lôi kéo Liên Chi Nhi, Liên Chi Nhi lôi kéo Ngũ Lang, Ngũ Lang lôi kéo tiểu Thất, mấy mẫu tử đều nâng cao ngực, hướng phòng trên đi.

Trong phòng trên, Liên lão gia tử, Chu thị và Liên Thủ Nhân ngồi ở đầu giường đặt gần lò sưởi, bên cạnh là một đống vải vóc đặc biệt, Liên Tú Nhi, Cổ thị, Liên Hoa Nhi và Liên Đóa Nhi, đều ngồi vây quanh những vải vóc này.

Trông thấy Trương thị tiến đến, Chu thị lập tức xì một tiếng khinh miệt.

"Lão Tứ, ngươi mới vừa nói chuyện gì? Có phải do vợ của ngươi xúi giục ngươi cái gì hay không. Ta nói hôm nay làm sao khi không mà đòi đi trấn trên, thì ra là không yên lòng."

Chu thị cao giọng nói,

"Đồ con dâu phá sản, ta nhìn thấy nàng là như bị nghẹn phân."

"Đều nói nhỏ chút, người phải sợ không có người nghe được hay sao." Liên lão gia tử trầm giọng nói.

"Cái này không liên quan chuyện của mẹ bọn nhỏ, những lời kia đều là chính tai con nghe thấy đấy." Liên Thủ Tín ngồi ở trên ghế dài, hai mắt đỏ bừng mà nhìn qua Liên Thủ Nhân,

"Đại ca, ngươi không thừa nhận. Vậy ta hỏi ngươi, ngươi nói cái nhà kia, không phải là nhà của Tôn Liên Nhân sao? huyện Thanh phong còn có người thứ hai gọi là Tôn Liên Nhân có vợ là muội tử của Dương Thành Phong, còn có một tiểu nhi tử muốn cưới vợ hay sao?"

Liên Thủ Tín kích động đến giọng nói đều có chút phát run,

"Đại ca, ta là cùng người đều là ruột thịt do mẹ sinh ra, ngươi tự hỏi lương tâm mà nói với ta, ngươi có phải đã cùng người thương lượng tốt rồi hay không, muốn cho Mạn Nhi theo người ta chôn cùng, chỉ vì mấy trăm lượng bạc kia!"

Vợ chồng Liên Thủ Tín, Trương thị và mấy hài tử Liên Mạn Nhi, đều nhìn chằm chằm Liên Thủ Nhân.

Ánh mắt Liên Thủ Nhân cũng có chút lập loè, vô ý thức mà xê dịch về phía Liên lão gia tử và Chu thị.

DTV

"Không thể nào, sao ta có thể hại cháu gái ruột của mình, ngươi đem ta trở thành người thế nào hả?"

Liên Mạn Nhi nhạy cảm mà phát giác được, trong lòng Liên Thủ Nhân đang lo sợ.

"Đại bá của bọn nhỏ, ngươi là huynh trưởng của phụ thân bọn nhỏ, chúng ta kính trọng ngươi, tin ngươi. Ngươi và đại tẩu từ bên ngoài trở về, liền nói muốn đưa Mạn Nhi đi huyện Thanh Phong làm con dâu nuôi từ bé.

Ta thấy không biết được gốc rễ nhà người ta nên không chịu, khi đó các ngươi nói Mạn Nhi là cháu gái ruột của các ngươi, các ngươi không thể hại nàng. Ta cùng phụ thân bọn nhỏ đã tin tưởng. Ngươi nói thật dễ nghe, chúng ta không phải người ngu, biết rõ ngươi dùng tiền kia mưu tính công danh.

Đây là tâm bệnh của cha và mẹ trong những năm này, dù ta luyến tiếc khuê nữ, nhưng vẫn mạnh mẽ quyết tâm gật đầu.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!